CHƯƠNG 714: ANH HIỂU RÕ GHÊ NHỈ
“Tổng giám đốc Cố, nếu em lo lắng anh lợi dụng tiếng tăm của Bắc Minh Thị mưu lợi cho mình thì anh có thể tuyên bố ngay tại đây: Một khi công ty anh trúng thầu sẽ chuyển nhượng tất cả lợi nhuận cho Bắc Minh Thị. Dù sao anh cũng là người của nhà Bắc Minh, nói một cách khác, Bắc Minh Thị là ông nội anh vất vả gầy dựng nên, nói thế nào anh cũng không thể ăn cây táo rào cây sung được.”
“Hạnh Nguyên, cô yên tâm, nếu Diệp Long dám làm ra chuyện có hại với Bắc Minh Thị, dù cô không truy cứu, tôi cũng sẽ đánh gãy chân nó.” Bắc Minh Triều Lâm cũng nhân cơ hội nói giúp.
Xem ra chuyện này chỉ có thể làm như vậy thôi, bây giờ mình đang đứng ở phe thiểu số, nếu cứ cố chấp có lẽ không phải là chuyện khiến một vài người tức giận nữa rồi, e rằng cả Bắc Minh Thị đều sẽ rối loạn. Vả lại lúc trước cô từng đến bệnh viện gặp Cục trưởng Quách, ông ta chính miệng nói nhất định sẽ kiếm chuyện với Bắc Minh Thị, làm như vậy cũng là một cách.
Nhân nhượng cho yên chuyện, nhân nhượng cho yên chuyện đi…
Cô nhìn thoáng qua Bắc Minh Diệp Long: “Nếu quản lý Bắc Minh đã hứa hẹn trước mặt mọi người vậy thì cứ làm thôi. Anh cũng đã nói đây là ông nội anh để lại, cũng không thể để ông ấy trên trời linh thiêng cảm thấy thất vọng được.”
Bắc Minh Diệp Long cười khẽ, mình xem như đã đạt được mục đích rồi: “Tổng giám đốc Cố yên tâm, chuyện đấu thầu em không cần nhúng tay vào đâu, anh sẽ tự mình hoàn thành.” Sau đó nói với những người khác: “Chuyện này đã bàn xong rồi, mọi người cũng giải tán, tập trung làm việc đi.”
Rõ ràng anh ta đang mơ hồ ra dáng Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, những người gây chuyện này cũng xem như nể mặt anh ta, nhanh chóng giải tán hết.
“Quản lý Bắc Minh, thật sự không thể không khâm phục anh, có thể giải quyết chuyện này một cách dễ dàng như thế, hơn nữa còn lung lạc lòng người không ít, cũng có thể xem như một mũi tên trúng hai con nhạn rồi đúng không.” Dù Cố Hạnh Nguyên không nghi ngờ là anh ta gây ra chuyện này, nhưng anh ta lại trở thành người được lợi lớn nhất.
“Tổng giám đốc Cố, em nói như vậy thật oan cho anh quá, anh thật sự rất trung thành với Bắc Minh Thị mà. Nói chung chuyện này xem như giải quyết một cách hoàn hảo rồi, bây giờ anh có thể về nhà rồi đúng không.” Nói xong, anh ta đi tới trước mặt ba mẹ mình: “Ba mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
…
“Bắc Minh Thiện, phòng thẩm vấn của chúng tôi đã sắp trở thành phòng làm việc của anh luôn rồi. Ba ngày nay liên tục có người đến, nếu không tôi hỏi cấp trên một tiếng, anh cũng không phải đổi chỗ nữa, cứ ở đó luôn cho rồi.” Giám ngục vừa đi với anh vừa trêu ghẹo.
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta cười nhạt: “Như vậy là tốt nhất, dù sao tôi cảm thấy căn kia hơi nhỏ.”
“Vậy tôi gọi báo cáo với cấp trên thật nhé, dù sao chỉ cần thêm mấy cái song sắt trên cửa sổ bốn phía là được rồi.”
“Tôi thấy dù anh có nói cũng phải mặt ủ mày ê trở về thôi. Tôi vẫn không ôm hy vọng thì tốt hơn.”
Giám ngục cũng ngầm hiểu gật đầu: “Vậy chỉ có thể khiến anh uất ức rồi, anh ở đây coi như trải nghiệm đi. Sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ trở về căn nhà xa hoa khí thế khiến mọi người đều phải hâm mộ kia thôi.”
“Về nhà…” Bắc Minh Thiện đọc lại cái từ quen thuộc mà xa lạ này, dù anh có rất nhiều của cải, nhưng nơi nào có thể gọi là nhà của mình đây?
…
Thấy Bắc Minh Thiện đột nhiên im lặng, giám ngục như hiểu ra điều gì đó, thông cảm vỗ nhẹ lên bả vai anh: “Người giàu có các anh là như vậy đó, những thứ người bình thường muốn các anh đều có hết. Nhưng lại thiếu thứ người bình thường chúng tôi không thiếu nhất… tình cảm chân thành.”
Điều này, Bắc Minh Thiện không khẳng đỉnh, cũng không phủ định. Vì trong gia tộc của anh tồn tại cả hai, không nói đến thế hệ trước, không phải người anh em cùng ba khác mẹ của mình là như thế sao.
Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng cũng xem như giúp đỡ lúc hoạn nạn, dù lúc trước anh cướp hết tất cả cổ phần của Bắc Minh Triều Lâm, còn đuổi ông ta khỏi nhà Bắc Minh, nhưng dưới tình huống như thế, Lan Hồng vẫn không rời không bỏ. Mặc dù Lan Hồng lớn tuổi hơn một chút, nhưng tướng mạo trong những người cùng lứa cũng xem như xuất chúng, nói nhỏ hơn mười mấy tuổi chắc cũng có người tin.
Còn em ba Bắc Minh Thiện lại khác, ở cùng với anh chẳng có chút thật lòng nào, muốn tiền, có ý đồ… Nói chung là không hề có tình cảm thật sự.
Còn về mình, Tô Ánh Uyển, Phỉ Nhi… dường như đều không bằng cô gái Cố Hạnh Nguyên kia. Buồn cười là mình và Cố Hạnh Nguyên chưa từng hiểu rõ về nhau đã có con rồi, sau đó mới bắt đầu tìm hiểu cô.
Bắc Minh Thiện vừa nghĩ đến đây thì nghe giám ngục nói: “Thật ra anh cũng may mắn lắm, không nói đến người khác, ba ngày nay Cố Hạnh Nguyên kia liên tục đến thăm anh, tôi cảm thấy hai người cũng khá hợp đấy. Dù hai người không kết hôn, nhưng hai người còn có con, cũng xem như vợ chồng rồi.”
Câu nói này thật sự nói trúng tim đen của anh, anh nhìn giám ngục, chỉ nói một câu đơn giản: “Anh hiểu rõ ghê nhỉ.”
Giám ngục lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhưng tốc độ phản ứng của anh ta cũng rất nhanh, khiêm tốn nói: “Tàm tạm thôi.”
…
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện, cảm thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, thật ra mỗi lần anh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, có cảm giác như lúc nào cũng bị một đám mây mờ che phủ.
Anh đã quen với cảnh thế này rồi.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đang nghĩ nên nói chuyện với anh thế nào. Cô làm Tổng giám đốc thật sự quá mất mặt, gặp chuyện rất ít khi có thể tự mình giải quyết. Không làm phiền Hình Uy thì cũng năm lượt bảy lượt nhờ Bắc Minh Thiện hiến kế.
Cái này có thể trách ai đây, lúc trước khi Bắc Minh Thiện kêu cô rời khỏi Bắc Minh Thị đã bị cô từ chối còn gì. Cô cảm thấy mình nên có trách nhiệm, nhưng cuối cùng tất cả trách nhiệm đều rơi hết lên người bên cạnh.
“Hôm nay đến… là muốn nói chuyện với anh.” Cô ấp a ấp úng nói.
“Nói gì, có chuyện gì cần tôi hiến kế cho em à?” Bắc Minh Thiện thì lại rất thoải mái, đối với anh bây giờ, còn có chuyện gì có thể khiến anh phiền lòng đâu, những ngày ở đây xem như đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi. Nếu nói còn chuyện gì, có lẽ chỉ còn lại chuyện của người phụ nữ này và mấy đứa con thôi.
Chuyện của mẹ con bọn họ mới là chuyện lớn nhất với Bắc Minh Thiện.
“Tôi đuổi Đinh Trường Khánh rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cẩn thận nhìn sắc mặt của Bắc Minh Thiện.
“Đuổi thì đuổi thôi, ông ta lớn tuổi như vậy, đã đến lúc nên về nhà nghỉ hưu rồi. Thật ra lần trước lúc em cãi nhau với ông ta tôi đã cảm thấy ông ta không ở được lâu nữa rồi.”
…
Nghe Bắc Minh Thiện nói thế, Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái: “Xem ra anh đã sớm không ưa những gì Đinh Trường Khánh làm rồi đúng không. Chỉ là ngại mang cái danh “vong ơn bội nghĩa” nên mới mắt nhắm mắt mở với ông ta, những gì tôi làm bây giờ hợp ý anh rồi nhỉ.”
Nói xong cô thấy ánh mắt Bắc Minh Thiện hơi thay đổi, hơn nữa vẻ mặt của anh cũng không biết nên miêu tả bằng từ gì: “Này, anh đang cười tôi hả?”
Khóe miệng của Bắc Minh Thiện hơi cong lên: “Từ sau khi em làm Tổng giám đốc đã thông minh hơn trước đây nhiều rồi đấy.”
…
“Cút, ý anh là trước đây tôi rất ngốc hả?” Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy chỉ cần nói chuyện với anh, mình sẽ khó tránh khỏi bị vô tình châm chọc một trận.
“Thật sự khá đúng ý tôi đấy, nhưng đây không phải lỗi của em. Trong xã hội phức tạp này, đầu óc như em ít nhất có thể bớt buồn phiền hơn.” Câu nói này không phải là Bắc Minh Thiện đang châm chọc, mà là trong lòng anh cảm thấy thế.
Chưa chắc mỗi một người có IQ cao đều sẽ cảm thấy như thế, như cũng xem như tỉ lệ năm mươi phần trăm.
“Anh đang khen tôi hay tiếp tục sỉ nhục tôi vậy. Nếu tôi khiến anh chán ghét như thế thì lần sau tôi không tới nữa, tránh hai người chúng ta chướng mắt nhau.” Cố Hạnh Nguyên cũng tức giận nói, thật ra từ vẻ mặt của anh, cô hiểu có lẽ lời anh nói khi nãy là thật lòng.
Bắc Minh Thiện rũ vai xuống: “Em coi như là tôi hâm mộ em đi. Được rồi, nói chính sự đi, lần này em đến đây là gặp vấn đề khó khăn gì sao? Đinh Trường Khánh đã rời khỏi, tôi nghĩ em sẽ không sống yên ổn được.”
Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên nhìn anh: “Bắc Minh Thiện, tôi cảm thấy anh không làm Tổng giám đốc thật sự quá uổng phí cho năng lực của anh, đợi anh ra ngoài dù sao cũng không có việc gì làm, đi làm thầy tướng số đi. Đảm bảo thu nhập không thua kém gì lúc anh làm Tổng giám đốc đâu.”
Bắc Minh Thiện giơ tay sờ cằm mình, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Đây đúng là một ý kiến hay. Nhưng trước mắt vẫn nên xem tôi phải giúp em giải quyết vấn đề khó khăn Đinh Trường Khánh đem lại thế nào đã.”
Lúc anh định bắt đầu ba hoa khoác lác, Cố Hạnh Nguyên cướp lời: “Tôi không cần anh giải quyết vấn đề của ông ta giúp tôi, đã có người ra tay trước rồi…” Sau đó, cô nói lại tất cả chuyện xảy ra lúc tan làm ở Bắc Minh Thị một lượt.
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong thì nhíu chặt mày, việc này cũng nằm ngoài dự đoán của anh, không ngờ Bắc Minh Diệp Long lại xuất hiện vào lúc này.
Anh ta nắm bắt thời cơ vô cùng chính xác, vừa có thể thu được danh tiếng tốt cho mình, lại có thể chèn ép uy tín vốn dĩ đã không cao lắm của Cố Hạnh Nguyên ở Bắc Minh Thị. Nếu còn tiếp tục nữa, rất có thể không lâu sau, anh ta sẽ thay thế Cố Hạnh Nguyên luôn.
Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, bước cờ này Bắc Minh Diệp Long đã chuẩn bị từ trước, anh ta đã chuẩn bị rất lâu, có lẽ sẽ rất khó tìm ra sơ hở. Nếu đã như thế, Cố Hạnh Nguyên cũng càng khó ứng đối hơn.
“Này, anh có ý kiến gì với chuyện này không?” Cố Hạnh Nguyên thấy anh im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi một câu.
“Tôi thấy bây giờ em chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.”
“Thuận theo tự nhiên? Bắc Minh Thiện, anh có ý gì vậy?” Cố Hạnh Nguyên không ngờ rằng anh sẽ cho mình một đáp án như thế, đây chẳng phải là muốn mình bó tay chờ chết à?
…
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Với tình hình bây giờ, cô chỉ có thể làm như thế thôi.”
Nhưng Cố Hạnh Nguyên nghe vậy thì lắc đầu như trống bỏi: “Sao mà được chứ.”
Bắc Minh Thiện duỗi tay giữ lấy Cố Hạnh Nguyên, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc: “Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm như thế thôi. Nếu em muốn ngăn cản thì chỉ là uổng công vô ích. Huống hồ với năng lực của Bắc Minh Diệp Long, chưa chắc cậu ta có thể trúng thầu.”
Cố Hạnh Nguyên nghe Bắc Minh Thiện nói vậy, trong lòng lại thấy hơi khó hiểu. Nhưng nếu đã nói vậy rồi thì mình còn gì để nói nữa chứ, dường như cũng chỉ có thể mặc kệ Bắc Minh Diệp Long thôi.