CHƯƠNG 511: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN CHIẾC XE TRẮNG
Tên đàn ông hung tợn kia trông thấy Cố Hạnh Nguyên thì liền nhếch mép cười, ánh mắt nhìn về cô có vẻ khinh bỉ, tên đó đưa tay lên dùng ngón tay cái chỉ vào mặt mình rồi nói, vẻ mặt vô lại: “Cô em, em đừng quá cứng đầu rồi, ở cái thành phố A này làm gì có ai không biết đến tiếng tăm của ông Lưu này đây. Lúc về nhà nhớ phải cẩn thận đó nha, nếu gặp chuyện gì thì cái mặt xinh đẹp này của em sẽ… Ha ha!”
Trông thấy bộ dang ngang ngược của tên kia thì Cố Hạnh Nguyên vô cùng tức giận: “Anh có biết là tôi có thể khởi kiện anh tội đe dọa vì những lời anh vừa nói không? Đây là xã hội pháp luật, không phải để anh muốn làm gì là được.”
“Được thôi, vậy cứ đợi đó đi, tới lúc đó đừng có mà hối hận.” Dứt lời tên đó vẫy vẫy tay.
Ngay sau đó liền có vài tên thanh niên dáng vẻ côn đồ tới vây trước cửa tòa án.
Tên đàn ông hung tợn kia huênh hoang bước ra ngoài, sau đó còn quay đầu lại nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Để coi cô có gan dám bước khỏi chỗ này hay không!”
“Luật sư Cố, tôi thấy tốt hơn hết chúng ta nên báo công an đi, tên này cũng thuộc dạng nói gì làm nấy đấy.” Người phụ nữ họ Lý kia vội túm lấy cánh tay của cô, trông cô ta có vẻ vô cùng căng thẳng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn về phía tên đàn ông kia, lòng vô cùng tức giận, rất muốn không màng điều gì cứ thế lao ra ngoài luôn, để xem bọn họ dám làm gì cô trước cửa tòa án như vậy.
***
Vào đúng lúc này bỗng có tiếng động cơ xe dần vụt tới gần, tên đàn ông hung tợn kia và đám đàn em vô thức lùi về sau vài bước, né ra một lối đi.
Không lâu sau đã nghe thấy có tiếng phanh gấp chói tai vang lên, một chiếc xe Audi dừng lại trước mặt bọn họ.
Cảnh tượng xảy ra bất thình lình khiến người đàn ông hung tợn kia thấy rất tức tối, ông ta đang định cho Cố Hạnh Nguyên biết tay, và sự xuất hiện của chiếc xe này đã dập tắt phần nào sự hứng khỏi trong ông ta.
Anh quay đầu đi, miệng phun một ngụm nước bọt ra đất, sau đó lia mắt tới nhìn chằm chằm vào chiếc xe vẫn chưa tắt máy kia: “Ê, mau đánh xe ra chỗ khác, đừng làm phiền ông đây nghe chưa!”
***
Chiếc xe kia vẫn nằm yên không xê dịch gì.
“Đùng đùng…”
Tên đàn ông hung tợn kia trông thấy chiếc xe vẫn cứ trơ trơ ra đó thì cảm thấy rất mất mặt, sau đó lão liền huênh hoang vỗ vỗ vào trước mui chiếc xe trắng kia.
Ngay tức khắc trên bề mặt sơn bóng loáng sạch sẽ bị dính lên một dấu tay đen đen.
Lúc này cửa xe bỗng mở ra, một người đàn ông có vẻ ngoài khá tuấn tú bước xuống, anh ta mặc một bộ vest trắng rất hợp với chiếc xe kia.
Anh ta đứng trước mặt tên đàn ông hung tợn kia, cao hơn tên đó cả một cái đầu nhưng dáng người lại có vẻ gì đó hơi gầy yếu hơn.
Anh ta quay đầu nhìn dấu tay tên mui xe, đoạn cất tiếng, giọng đều đều: “Là ông làm bẩn sao?”
Tên hung tợn kia đánh giá anh ta từ đầu đến chân, tuy rằng thấp hơn anh cả một cái đầu, nhưng tên đó cũng không hề có vẻ sợ sệt, thậm chí còn huênh hoang hơn nữa.
Tên đó cười nửa miệng rồi nói: “Bố mày làm đó, rồi sao? Nhóc con, nếu mày có đầu óc thì tốt nhất là cút đi chỗ khác đi.”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang đứng trong tòa án, ngay khi trông thấy người đàn ông kia bước xuống xe thì cô liền nhận ra ngay đó là Noton.
Cô cũng đã biết rất rõ tên đàn ông hung tợn kia là hạng người như thế nào. Huống chi bây giờ bên cạnh ông ta còn có một đám tay chân, cô lo rằng Noton sẽ bị thương mất.
Cô vội vòng qua trước đầu xe để bước đến bên cạnh anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng kéo lấy tay Đường Thiên Trạch, đè giọng nói: “Noton, anh mau đi đi, đám người này toàn là côn đồ thôi, giờ tôi sẽ báo công an, loại người thế này nên để công an giải quyết thì hơn.”
Đường Thiên Trạch quay đầu lại nhìn Cố Hạnh Nguyên, trông cô lúc này có vẻ đang rất lo lắng.
Anh ta mỉm cười: “Em vào trong xe đợi anh trước đi, giải quyết đám người này không cần nhờ đến cảnh sát đâu.”
Nói rồi anh lịch thiệp mở cửa xe cho Cố Hạnh Nguyên và bảo cô hãy khóa chặt cửa xe, tự nhiên như thể đám người kia chẳng hề tồn tại.
Mục tiêu của tên hung tợn kia vốn là Cố Hạnh Nguyên, thấy cô lên xe như vậy thì tất nhiên sẽ không chịu để yên rồi.
Tên đó vung tay lên, đám đàn em đứng sau lưng liền lao vụt lên chặn đường cô.
“Các người có ý gì vậy?”
Tên hung tợn kia chỉ về phía Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trên xe: “Để cô ta lại.” Giọng điệu tên đó nghe như đang uy hiếp.
Đương nhiên Đường Thiên Trạch sẽ không sợ hãi trước vài ba câu nói đe dọa của tên kia: “Hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi, nếu mấy người không muốn gặp chuyện thì tốt hết là đừng có chắn đường, và nhớ lau sạch cái dấu tay bẩn kia đi.”
“Ái chà, có vẻ như mày đang muốn gây sự với tao thì phải, không hỏi thử xem bố mày là ai. Nếu mày đã không biết điều như thế thì để tao dạy cho mày một bài học!” Tên hung tợn kia hình như đã bị Đường Thiên Trạch chọc cho điên tiết.
Đường đường là đại ca của băng nhóm khu này, chuyện thua kiện đã khiến ông ta tức tối lắm rồi, bây giờ còn lòi đâu ra một thằng ất ơ tới lý sự nữa chứ.
***
Lúc này thì ông ta đã hết nhịn nổi nữa rồi, hai tay siết chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu lên ‘răng rắc’.
Liền sau đó có bốn tên côn đồ bước đến từ sau lưng ông ta, bọn họ thấy bên kia chỉ có một người thì liền muốn ra vẻ để tranh công trước mặt ông chủ của mình: “Đại ca, không cần anh phải ra tay đâu, cứ để bọn em cho thằng nhóc này một trận nên hồn.”
Dứt lời đám người kia liền bước tới đứng trước mặt Đường Thiên Trạch.
Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trong xe, cô lo lắng nhìn về phía cảnh tượng bên ngoài xe qua ô cửa kính.
Thân là một người phụ nữ, đối mặt với một đám đàn ông mặt mày khả ố như vậy thì tuy rằng bên ngoài có thể tỏ ra kiên cường dũng cảm, nhưng trên thực tế vẫn là bên yếu sức hơn.
Vào thời khắc nguy hiểm vẫn cần có người cứu giúp cô.
Đường Thiên Trạch đã xuất hiện vào đúng thời khắc đó, chẳng qua là anh cũng chỉ có một thân một mình đối mặt với đám giang hồ kia, đám người kia lại là dạng không có chuyện gì mà không dám làm.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng lo lắng cho Đường Thiên Trạch.
Thế nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, Cố Hạnh Nguyên đã nhận ra sự lo lắng của mình dư thừa đến nhường nào rồi.
Đường Thiên Trạch vốn chỉ có một thân một mình, vậy mà chẳng mấy chốc đã đánh cho bốn tên côn đồ muốn thể hiện kia phải nằm bò dưới đất.
Đường Thiên Trạch thản nhiên phủi phủi tay, đoạn anh đưa mắt nhìn thoáng qua tên đàn ông hung tợn kia: “Rốt cuộc mấy người có chịu nhường đường không?”
Không chỉ riêng gì tên đàn ông kia, đến cả đám đàn em của lão cũng phải trợn tròn mắt trước cái cảnh anh lật ngược tình thế như vậy.
Chuyện đã tới nước này rồi, tên đàn ông kia thấy bên mình chịu thiệt như vậy thì tức tối như chó cùng rứt dậu. Dồn sức bất chấp tiến tới.
“Mọi người cùng xông lên đi, phải dạy cho thằng nhóc này một bài học nhớ đời!” Tên kia vừa dứt lời thì một đám cả thảy bảy người cùng xông về phía Đường Thiên Trạch.
Cố Hạnh Nguyên vừa nãy cũng đã thấy bản lĩnh của anh, song tuy rằng anh rất giỏi đánh nhau nhưng bây giờ số người đã tăng lên rồi, cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tên đàn ông hung tợn kia lại tính trật lần nữa. Không quá ba phút sau đám đàn em của lão đã bị Đường Thiên Trạch cho ăn hành ngập mặt rồi.
Tên kia không hổ là đại ca giang hồ, gắng gượng được lâu hơn so với đám đàn em, nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Thiên Trạch túm chặt tay đè xuống trên mui xe.
Đường Thiên Trạch nghiêng đầu cười với ông ta: “Còn thằng đàn em nào không? Có cần gọi hết đến đây không, tôi không có nhiều thì giờ để chơi đùa với mấy người đâu.”
Lúc này động cơ ô tô vẫn còn đang chạy, khiến nhiệt độ của mui xe là nơi đặt động cơ tương đối cao.
Khuôn mặt của tên đại ca kia bị ép lên mui xe, độ nóng làm tên đó phải ré lên một tiếng đầy thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tên đó lắp bắp nói: “Là tôi có mắt không tròng, cầu xin đại ca thả em ra đi, em không dám nữa đâu ạ…”
Đường Thiên Trạch cũng không phải loại người lương thiện gì, anh bóp chặt lấy cổ của tên kia, dùng mặt của lão như giẻ lau để lau sạch vết bẩn trên mui xe, có tiếng ‘két két’ phát ra khi mặt lão ma sát với bề mặt xe.
Cho đến khi đã lau sạch vết tay kia thì Đường Thiên Trạch mới vứt tên đó qua một bên, không thèm liếc nhìn lão cái nào mà ngồi luôn vào trong xe.
“Để tôi đưa cô về tòa hành chính.” Đường Thiên Trạch vừa lái xe vừa nói.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Hôm nay cũng may mà có anh xuất hiện kịp thời, cảm ơn anh.”
Đường Thiên Trạch mỉm cười: “Không cần khách sáo. Tôi chẳng qua chỉ là trùng hợp đi ngang qua nên trông thấy thôi, sau này cô phải cẩn thận hơn đó.”
Tuy nói thế, nhưng thật ra là sau khi anh biết Cố Hạnh Nguyên là con gái ruột của thầy mình thì đã có ý muốn bảo vệ cho sự an toàn của cô rồi.
Lúc này điện thoại của Cố Hạnh Nguyên bỗng reo lên, cô cầm lên xem, là Bắc Minh Thiện gọi tới.
“Ai lô? Có chuyện gì sao? Ừm, ừm… Tôi tới ngay đây.” Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, vẻ mặt cô trông hơi là lạ: “Noton, phiền anh chở tôi tới bệnh viện.”
***
Khi Cố Hạnh Nguyên vội vã chạy tới bệnh viện rồi đi vào phòng của Lục Lộ thì liền thấy bà đang thu dọn đồi đạc của mình.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó?”
Lục Lộ ngừng tay quay đầu lại nhìn thì thấy là con gái bà đã tới.
Cố Hạnh Nguyên thấy bà có vẻ hơi bực dọc, cô vội vàng bước đến bên cạnh bà: “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lại thu dọn đồ đạc chứ?”
“Bắc Minh Thiện gọi cho con đúng không?”
Lời của bà làm Cố Hạnh Nguyên thấy hơi ngạc nhiên, sao bà lại biết? Chẳng lẽ Bắc Minh Thiện đã chọc giận mẹ cô sao?
Nhưng theo như những gì cô biết về Bắc Minh Thiện thì hẳn anh sẽ không tự nhiên tới đây.
Lục Lộ trông thấy con gái ngây người ra, trong lòng bà vẫn rất tức tối: “Nguyên à, mẹ đã nói với con rồi mà, đã bảo con đừng dính dáng gì tới người nhà họ Bắc Minh hết, sao con không chịu nghe mẹ vậy? Cứ hết lần này tới lần khác để mẹ trông thấy nghe thấy hai người ở cạnh nhau.”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi uất ức: “Mẹ, con vẫn luôn nghe theo lời mẹ mà, nhưng dù sao anh ta cũng là ba của mấy đứa nhỏ, đâu thể hoàn toàn tránh không tiếp xúc được. Anh ta lại chọc tức mẹ rồi à? Lúc nãy vừa mới ra khỏi tòa án là con đã nhận được điện thoại của anh ta, nhưng anh ta cũng không nói gì hết.”
“Tên đó không chọc gì mẹ, hôm nay mẹ trông thấy cậu ta và Mạc Cẩm Thành cùng tới bệnh viện, hai người họ đưa một người phụ nữ đi cấp cứu, trông điệu bộ có vẻ rất lo lắng. Con có biết người phụ nữ kia là ai không?”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy bà nói vậy thì cũng đã lờ mờ đoán được người đó là Dư Như Khiết. Nhưng trước mặt mẹ cô không hề muốn để bà biết chuyện mình đã biết người phụ nữ đó từ lâu, hơn nữa quan hệ giữa hai người trước kia cũng không tệ.
Cô cứng ngắc lắc đầu.
Lục lộ lại nói tiếp: “Vốn mẹ còn tưởng là con bị gì rồi, nhưng khi mẹ đến xem lại phát hiện ra đó là Dư Như Khiết.”
Nói đến đây thì trên khuôn mặt bà lộ rõ vẻ đau xót, ngoài ra còn có chút phẫn nộ: “Mẹ từng cho rằng cô ta đã chết rồi. Khi con trở lại bên cạnh mẹ mẹ còn nghĩ rằng nếu cô ta đã chết thì cũng không cần phải thù hận gì một người đã khuất. Không ngờ, cô ta vì muốn chạy trốn nên giả chết suốt hai mươi năm qua. Nguyên, chúng ta mau dọn đồ đi, mẹ không muốn ở lại đây, dù chỉ là ở cùng bệnh viện mẹ cũng không chịu được.”
Lục Lộ nói xong lại cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.