CHƯƠNG 703: NGHI PHẠM KHÁC NHAU
Vấn đề khó đặt ở trước mặt của Cố Hạnh Nguyên dường như càng ngày càng nhiều, mặc dù mỗi một chuyện cũng không nhằm vào cô, nhưng lại kéo cô vào, đến mức khiến cô có cảm giác hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, gánh nặng ở trên vai càng lúc càng nặng.
Cô biết Lý Thâm có năng lực để đối phó với Bắc Minh Thiện, nhưng lại không nghĩ có năng lượng lớn như vậy. Đến cùng ông ta là người như thế nào? Thân phận vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Nhưng cũng không thể trách cô, bọn họ chỉ tiếp xúc với nhau một đoạn thời gian ngắn, hơn nữa đều là những ấn tượng rời rạc. Tổng thể mà nói, ông ta đối xử tốt với mẹ cô, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng là do áy náy với bà ấy trong nhiều năm.
Ông ta bày ra đủ kiểu, nhưng cũng không lọt vào mắt của Cố Hạnh Nguyên.
Hiện tại, rốt cuộc ông ta đã đưa Bắc Minh Thiện vào chỗ khó, vì tiếp tục kế hoạch của ông ta, không tiếc lợi dụng quyền lực hoặc là quan hệ.
Mặc dù không thể coi đây có phải sử dụng chức quyền vì lợi ích cá nhân hay không, những nhất định là đã vi phạm sự công bằng.
Mà Cố Hạnh Nguyên cần làm, chính là đứng ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, kết thúc với cha hoặc là những chức quyền mà ông ta đại diện.
*
Từ sau khi Vân Chi Lâm đồng ý tiếp nhận bản án của Bắc Minh Thiện, tin tức này đã truyền ra ở trong giới luật sư. Rất nhiều người cũng không coi trọng anh ta có thể làm được gì.
Vì một người là tổng giám đốc cũ của Bắc Minh thị đã trở thành “tù nhân”, có cần phải liều mạng như vậy sao, cho dù có thắng kiện thì cũng có thể làm gì?
Có thể có được núi vàng núi bạc hay là những lợi ích vật chất khác không? Những người nông cạn như bọn họ sẽ chỉ để ý đến những điều này.
Cho dù có đạt được những điều này, thì cũng sẽ mất đi càng nhiều. Bởi vì anh ta đã làm như vậy, chính là công khai phản bội hiệp hội luật sư của thành phố, hơn nữa cũng đã khiêu chiến với các quan chức.
Có thể nghĩ, từ sau chuyện này, con đường luật sư của Vân Chi Lâm sẽ không còn bằng phẳng như vậy.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi không lâu, anh ta liền căn cứ địa chỉ mà cô cung cấp, đi tới cục cảnh sát, tiếp xúc với Bắc Minh Thiện một lần, mặc kệ trước đó Cố Hạnh Nguyên đã nói cho anh ta chi tiết vụ án, nhưng anh ta nhất định phải từ góc độ của Bắc Minh Thiện để hiểu rõ vụ án một lần. Như vậy mới có thể khôi phục hoàn chỉnh mọi chuyện.
Lần này Bắc Minh Thiện tiến vào phòng giam, cũng không có đãi ngộ cao như lần trước. Nhưng cũng không kém đến mức ở“ký túc xá tập thể”, mà vẫn cho anh một phòng đơn.
Nhìn quần áo mà Cố Hạnh Nguyên đưa tới cho anh, trong lòng anh rất bình tĩnh.
Lúc này, nghe được một trận tiếng bước chân. Từ tiết tấu bước chân và âm thanh trên mặt đất để kết luận, vừa đến chính là quản giáo.
Quả nhiên, anh đoán không lầm.
“Bắc Minh Thiện, tôi từng nghe nói khi anh là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị thì rất bận rộn. Không nghĩ tới bây giờ anh đến nơi này, vẫn rất bận rộn. Mỗi ngày tiếp khách đều rất tấp nập. Xem ra tôi vẫn cần làm đơn xin phép với bên trên, trực tiếp mở cửa thăm riêng ở phòng giam của anh là được rồi.” Quản giáo vừa nói, vừa lấy chìa khóa ở bên hông để mở cửa.
Bắc Minh Thiện nhìn ông ta một cái: “Đề nghị của ông sẽ không được phê chuẩn. Huống hồ qua một đoạn thời gian nữa, có khả năng tôi phải chuyển đến ngục giam khác. Có lẽ đối với ông mà nói là tin tức tốt. Nhưng trước đó, chỉ sợ vẫn cần ông phải chạy đi mấy chuyến.”
Ở chung được hai ngày ngắn ngủi, Bắc Minh Thiện lại ngoài ý muốn có thể trò chuyện đôi lời với người quản ngục chuyên môn phụ trách quản lý anh.
***
Hai người vừa đi vừa nhẹ nhàng trò chuyện.
Quản ngục trả lời Bắc Minh Thiện, chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng: “Tôi làm ở đây nhiều năm như vậy, anh là số ít người tình nghi mà tôi cảm thấy không phản cảm.”
“Ồ? Vậy với loại người tình nghi nào mà ông cảm thấy phản cảm?” Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn ông ta, chờ đợi câu trả lời.
“Những người tình nghi mà tôi gặp có hai loại: Một loại là người tốt bị bắt bất đắc dĩ. Những người này thường là những người không tranh đoạt, nhưng chắc chắn sẽ có người đến gây phiền phức cho họ, cuối cùng là buộc người tốt phải phạm tội. Loại thứ hai chính là trừng phạt đúng tội. Vốn dĩ đã làm điều ác độc. Thế nhưng loại người này cũng chia làm hai loại, một loại người sẽ đứng ở giữa loại đầu tiên, hơn nữa rất xảo quyệt, thường sẽ ngụy trang thành một “người tốt”. Loại còn lại, chính là vẫn luôn thẳng thắn, không thèm ngụy trang. Đối với người như anh, thuộc về loại đầu tiên, mà loại thứ hai, chính là người tôi ghét nhất.”
“Vậy tại sao lại cho rằng tôi là loại thứ nhất, mà không phải loại thứ hai mà ông nói?”
Quản ngục dừng bước, ông ta quay người nhìn Bắc Minh Thiện đi theo phía sau mình. Ông cũng có một đôi mắt ưng, đều rất có thần.
Ông ta đưa tay chỉ vào mắt và đầu mình: “Chỉ bằng bọn chúng. Vì liên quan đến công việc, tôi thường xuyên phải liên hệ với tội phạm. Dần dần tôi tổng kết ra được kinh nghiệm.”
Nói đến đây, câu chuyện của ông ta vừa đổi hướng: “Về phần anh, cậu Bắc Minh, mặc dù tôi biết vì sao cậu vào đây, nhưng tôi luôn có cảm giác, cậu là bị buộc bất đắc dĩ mới có thể làm như vậy. Một người có giá trị bản thân hơn trăm tỷ như anh, tôi không cho rằng vì nhàm chán mà làm như vậy.”
Nói đến đây, hai người bọn họ đều mỉm cười, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Quản ngục phân tích đơn giản lại rõ ràng.
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, bọn họ đã đi tới cửa của phòng thẩm vấn.
Cửa chậm rãi mở ra, Bắc Minh Thiện ngẩng đầu nhìn người ngồi ở bên trong, chính là Vân Chi Lâm.
Bọn họ ngồi mặt đối mặt, im lặng một hồi lâu. Cho đến khi Vân Chi Lâm không chịu nổi mới mở miệng: “Tôi được Nguyên Nguyên nhờ, hiện tại là luật sư đại diện của nah. Tôi cần anh nói về việc đến cùng ngày đó đã xảy ra chuyện gì, còn xin anh có thể tích cực phối hợp.”
Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua bản ghi chép trống ở dưới tay của Vân Chi Lâm, sau đó lạnh lùng nói: “Hiểu rõ thì có thể làm thế nào, không phải là sẽ thua sao. Kết quả đã giống nhau, tại sao còn phải tốn công tốn sức? Việc của anh cũng không ít, vẫn là đi làm việc của anh đi. Còn có, anh cũng không đáng vì tôi, mà hủy đi tiền đồ của mình.”
Nói xong, anh liền đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Vân Chi Lâm trừng mắt liếc anh một cái: “Anh ngồi xuống cho tôi!” Rất ít khi anh ta mới tức giận như thế, đồng thời khi nói, anh ta cũng nhanh chóng đứng lên, vươn tay dùng sức đẩy bả vai của Bắc Minh Thiện.
“Nếu như anh cầu tôi, tôi cũng lười quan tâm anh, Nếu như không phải là bởi vì Nguyên Nguyên, còn có dì… Anh cảm thấy anh làm như vậy thì tốt cho bọn họ sao? Mặc dù vụ án này phía sau có người điều khiển. Nhưng chỉ cần có thể tận lực giảm bớt hình phạt. Thật sự là không nghĩ ra, tính cách này của anh, làm thế nào quản lý tốt Bắc Minh thị. Hiện tại làm ra một cái cục diện rối rắm như vậy để Nguyên Nguyên giúp anh xử lý. Giảm bớt hình phạt, anh sớm đi ra một chút, liền có thể sớm trợ giúp cô ấy một chút. Một người phụ nữ như cô ấy, một tay chống đỡ sự nghiệp, một tay chống đỡ ba đứa trẻ thì dễ dàng sao, anh còn không biết xấu hổ trốn ở trong này lặng lẽ.”
***
Vân Chi Lâm thế nhưng cũng không cho Bắc Minh Thiện sắc mặt tốt gì, nói như tát nước vào mặt anh.
Điều này cũng khiến cho trên mặt Bắc Minh Thiện có chút nhịn được, anh đứng thẳng người lên, trong con mắt tràn đầy lửa giận. Một tay anh bắt lấy tay của Viên Chi Lâm, dùng sức gạt sang một bên: “Anh dựa vào cái gì để dạy dỗ tôi. Tình hình trước mắt, trong lòng tôi và anh đều rất rõ ràng. Muốn lật bàn cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như anh thực sự không muốn làm, làm phiền anh về sau đừng tới nơi này nữa. Chăm sóc tốt cho Nguyên đi, nếu như còn có thời gian thì đi thăm mẹ tôi đi.”
Sau khi Vân Chi Lâm nghe những lời này, vòng qua chiếc bàn ngăn trở giữa bọn họ. Đứng ở đối diện Bắc Minh Thiện, bàn tay buông thõng của anh ta nắm chặt thành nắm đấm vang lên “răng rắc”, hận không thể vung lên vào gương mặt của anh.
Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn một chút, lộ ra một tia cười lạnh: “Anh vẫn nên bỏ ý này đi. Nếu không hậu quả chính là điều mà anh không nên đối mặt.”
Vân Chi Lâm thực sự mất bình tĩnh khi nhìn anh.
Mấy tên như Bắc Minh Thiện một khi cứng đầu, đến cả chín con trâu cũng không kéo lại được. Thế nhưng điều quan trọng nhất trước mắt chính là để anh phối hợp.
“Bắc Minh Thiện, tôi nói thẳng với anh, đừng nghĩ thoái thác trách nhiệm mà anh phải gánh vác Nguyên Nguyên, dì, ba đứa nhỏ thậm chí còn có tập đoàn Bắc Minh thị, đều là trách nhiệm của anh, đừng nghĩ giao những thứ này cho tôi. Nếu không, trong mắt của tôi, anh chính là tên hèn nhát. Vân Chi Lâm tôi sẽ không trợ giúp một tên hèn nhát. Nhất là giống như anh, thời điểm gây chuyện thì là dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất, thế nhưng sau khi sự việc xảy ra, tựa như con rùa đen rụt đầu trốn đi, chờ đợi có người đến giúp đỡ và thương hại. Nếu anh đã muốn làm con rùa đen, thì tôi thành toàn cho anh.”
Vân Chi Lâm nói xong quay người liền đi ra cửa phòng thẩm vấn.
Bắc Minh Thiện cắn chặt răng. Chẳng lẽ bây giờ anh thực sự không chịu nổi giống như anh ta nói. Vứt xuống tất cả trách nhiệm và gánh nặng, chẳng lẽ đến cả tính cách cứng cỏi bất khuất mà anh từng tự hào, cũng bỏ lại sao…
Vân Chi Lâm nói rất đúng, anh không nên đem tất cả gánh nặng đặt ở trên vai của một người phụ nữ yếu đuối như Cố Hạnh Nguyên.
Hồi tưởng lại hai ngày này, cô ngày nào cũng đều bôn ba trên đường ở đây và Bắc Minh thị. Ngoại trừ những thứ này ra, cô còn đang tìm luật sư khắp nơi cho anh, cho dù thường xuyên bị hắt hủi, cô vẫn dựa vào sự kiên trì của mình để tìm Vân Chi Lâm đến giúp đỡ.
Mà mỗi ngày anh đều đang làm gì? Ngẫu nhiên tâm sự với quản ngục, một mình đứng hoặc nằm ở bên trong phòng giam. Mặc dù là có chút đơn điệu nhưng lại không thấy mệt. Chẳng qua là vì cho dù như vậy, anh cũng có thể cảm thấy một phần thả lỏng.
Đương nhiên, tiếc nuối duy nhất chính là không làm bạn với họ: Ba đứa bé đáng yêu còn có mẹ của bọn nhỏ- Cố Hạnh Nguyên…
Hiện tại, tất cả mọi người đều đang cố gắng vì anh, thời điểm này anh cũng nên phấn chấn lên, cho dù là bây giờ bị vây hãm ở đây, cũng có thể sóng vai chiến đấu với bọn họ.
“Từ từ, anh đừng đi. Tôi có mấy lời muốn tâm sự cùng anh.” Rốt cục, Bắc Minh Thiện vẫn mở miệng.
Vân Chi Lâm tức giận thì tức giận, nhưng anh ta cũng không thật sự có dự định rời đi. Anh ta hiểu rất rõ tính xấu của Bắc Minh Thiện, mềm không được cứng không xong phải nhờ vào nói kích.
Từ nhỏ anh ta đã có một tính xấu như vậy, hiện tại cũng qua gần nửa đời người, vẫn như vậy, thực sự có thể nói là bản tính khó thay đổi.
***
Đoạn thời gian sau đó, Bắc Minh Thiện cũng xem như phối hợp, nói hết những chuyện trước và sau khi mình cứu Cố Hạnh Nguyên
Vân Chi Lâm ghi chép kỹ càng, đồng thời để an toàn, còn làm một phần ghi âm.
Đến cuối cùng, đặt cả bút và sổ ghi chép vào trong túi công văn của mình: “Ban đầu tôi còn tưởng rằng tư liệu mà anh cung cấp không có ích lợi. Hiện tại xem ra vẫn còn có chút tác dụng.”