***
“Ầm...” Tất cả mọi người trong hội trường lập tức sững sờ.
Đương nhiên cũng bao gồm Bắc Minh Diệp Long, Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Triều Lâm vừa mới cười nói với khách mời, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng hít vào một hơi.
“Đường Thiên Trạch, anh có ý gì? Tập đoàn Bắc Minh thị là của nhà họ Bắc Minh chúng tôi, sao anh có thể quyết định? Đừng quên tôi mới là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị!”
Bắc Minh Diệp Long xoay người lại, trừng mắt nhìn Đường Thiên Trạch.
Bắc Minh Thiện không lên tiếng, anh chỉ nhìn người đàn ông đang cầm micro thốt ra những lời chấn động với vẻ mặt tươi sáng vào lúc này.
Mắt anh khẽ nheo lại, trong ánh mắt lạnh băng ấy lộ ra vẻ sắc bén.
Giờ phút này, Đường Thiên Trạch nhìn người nhà họ Bắc Minh với điệu bộ của người chiến thắng, anh ta nhếch mép cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, thật ngại quá, bây giờ tôi chính thức tuyên bố rằng cậu đã bị tôi đuổi ra khỏi đây. Nói rõ ràng hơn là Bắc Minh thị đã không còn thuộc về cậu, hiểu chưa?”
“Nực cười, tập đoàn Bắc Minh thị do một tay ông nội tôi sáng lập, sao có thể chỉ dựa vào một câu nói thuộc về ai của anh là thuộc về người đó? Tôi cũng là cổ đông của Bắc Minh thị.” Sao Bắc Minh Diệp Long có thể công nhận lời nói hoang đường này của anh ta được?
Lúc này, những người khác đã bắt đầu xì xào bàn tán. Rốt cuộc vở kịch trong bữa tiệc rượu ngày hôm nay có ý gì?
Họ đều biết thân phận của Đường Thiên Trạch là trợ lý của Bắc Minh Diệp Long.
Ban đầu có ông sếp của vài tập đoàn có quan hệ tốt với Bắc Minh thị muốn đứng ra nói đôi lời công bằng, nhưng lại bị người khác nhận ra ý đồ ngăn cản: “Đây là việc nội bộ của Bắc Minh thị người ta, chúng ta là người ngoài không nên gây thêm rắc rối. Ông nhìn bên kia, cựu tổng giám đốc của Bắc Minh thị, Bắc Minh Thiện vẫn chưa nói gì kìa.”
Bên này, Đường Thiên Trạch lắc đầu một cách bó tay: “Tổng giám đốc Bắc Minh... À, không phải, bây giờ chỉ có thể gọi cậu là cậu chủ nhỏ Bắc Minh. Cậu đừng quên rằng lúc trước cậu đã vào Bắc Minh thị bằng cách nào, sau đó từng bước leo lên vị trí tổng giám đốc ra làm sao. Tôi có thể dõng dạc mà nói, mỗi bước đi của cậu đều được tôi nâng đỡ. Nhưng còn bây giờ, tôi không muốn chơi với cậu nữa, đương nhiên Bắc Minh thị cũng không còn thuộc về cậu. Hôm nay, không chỉ cậu mà cả ba cậu cũng thiếu nợ tôi.”
Những lời này coi như hoàn toàn đẩy Bắc Minh Diệp Long từ trên ngai vàng sáng chói xuống đáy vực một cách không thương tiếc.
Anh ta giận run người, mặt mày trắng bệch, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Đồng thời cũng khiến Bắc Minh Triều Lâm, người đang định nói vài câu lấy lại công bằng cho con trai mình, trở nên im lặng.
Vào thời khắc đặc biệt này, dù ông ta có tranh luận với Đường Thiên Trạch cũng vô ích.
Vì vậy, lúc này, Bắc Minh Thiện quyết định không đối đầu trực tiếp với tên Đường Thiên Trạch này, nếu không thì chỉ khiến hai ba con Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn mất hết thể diện trước mặt mọi người.
Lần trước Bắc Minh Diệp Long gần như từ trên trời rơi xuống tới Bắc Minh thị, điều này đã thu hút sự chú ý của Bắc Minh Thiện. Bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng âm thầm điều tra Bắc Minh Diệp Long và thế lực đằng sau.
Sau đó một loạt chuện đã xảy ra, người đứng phía sau anh ta cũng dần dần xuất hiện.
Đối mặt với tình hình này, thậm chí Bắc Minh Thiện đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng điều khiến anh hơi bất ngờ là sự việc đã tới giai đoạn hiện tại.
Đề nghị của Bắc Minh Thiện cũng được Bắc Minh Triều Lâm đồng ý. Ông ta kéo con trai và vợ xoay người rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
***
Bắc Minh Đông nghe xong thì đấm mạnh xuống bàn ăn.
“Rầm…”
Một tiếng động vang lên, bát đĩa trên bàn ăn cũng rung lên theo.
“Đúng là ức hiếp người quá đáng! Không được, không thể cứ thế bỏ qua được, nhất định phải tiếp tục đấu với họ, ba đã hy sinh cả đời vì Bắc Minh thị, không thể để thua trong tay chúng ta như thế. Nếu không thật sự có ngày chúng ta chết cũng không có mặt mũi gặp ba tren trời đâu.”
Đừng thấy Bắc Minh Đông lúc nào cũng cười nói đùa giỡn, không nghiêm túc, nhất là khi đối mặt với chuyện của Bắc Minh thị, anh ta cũng mang tư thế “chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ đi”.
Lúc đó vì Bắc Minh thị có ba và anh cả lo liệu, về sau lại do một mình Bắc Minh Thiện chèo chống, không cần anh ta can thiệp.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Tập đoàn Bắc Minh thị rất có khả năng không còn mang họ “Bắc Minh” nữa.
Là con cháu dòng họ Bắc Minh, dù có đấu đá nội bộ thế nào, nhưng một khi có người ngoài nhúng tay vào thì tuyệt đối không được phép.
Nhưng nói thì nói như vậy nhưng chuyện nên làm thế nào, là con trai thứ ba của nhà Bắc Minh, anh ta thật sự không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh cả, anh hai, có phải chúng ta nên đi tìm Đường Thiên Trạch tính sổ không? Em nhìn thấy tên đó lần đầu tiên đã thấy hơi khó chịu rồi.” Nói rồi anh ta lại an ủi vỗ vai Bắc Minh Diệp Long: “Diệp Long, đừng có quá nhiều gánh nặng tâm lý. Tuy rằng chuyện này do con mà ra, nhưng ba đoán chừng bọn họ đã rắp tâm chuẩn bị từ rất lâu rồi. Con còn trẻ vừa hay tình cờ trúng phải bẫy của họ.”
Lúc này Bắc Minh Diệp Long cần một người an ủi, trong lòng anh ta rất mâu thuẫn, có cảm giác “Tôi không giết anh nhưng anh lại vì tôi mà chết”.
Lời Bắc Minh Triều Lâm nói lúc này là nói thật, trong lòng ông cũng không chắc chắn. Hơn nữa ông cũng vì thiếu sự tự tin, chuyện trước đây như một cơn ác mộng luôn bao phủ kín lòng ông.
Xem ra bây giờ cũng chí có Bắc Minh Thiện mới là trụ cột của mấy người họ.
Bắc Minh Thiện trầm tư một hồi rồi lấy điện thoại gọi cho Hình Uy.
*
Lúc này bọn nhỏ đã ăn xong cơm, ngoan ngoãn lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại ba người lớn.
Lạc Kiều bế con lên lầu ru con ngủ.
Anna nhìn họ cảm thấy thật sự bất lực. Rõ ràng hôm nay họ gặp chuyện, nhưng mình lại chỉ có thể nhìn hai người họ không nói lời nào, cũng không giúp được gì cho họ.
Khi cả phòng khách đang chìm trong im lặng, đột nhiên điện thoại đang đặt trên bàn cà phê của Hình Uy đổ chuông.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Bắc Minh Thiện gọi tới.
Anh ta vội vàng nhấc máy: “Anh có gì dặn dò ạ?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Cậu nghĩ mọi cách điều tra tình hình hiện tại của Tập đoàn Bắc Minh thị, bao gồm cả tình hình cổ phần hiện tại cho tôi.”
Hình Uy gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ điều tra ngay.” Nói xong anh ta nói với Cố Hạnh Nguyên ngồi ở đối diện: “Cô chủ, vừa nãy là cậu chủ gọi cho tôi.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế dường như đột nhiên có tinh thần: “Anh ấy định làm thế nào?”
Hình Uy lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ bảo tôi điều tra tình hình hiện tại của Bắc Minh thị và tình hình cổ phiếu thôi.”
Cố Hạnh Nguyên ngẫm nghĩ, dường như cô đã biết Bắc Minh Thiện muốn làm gì. Cô đứng dậy khỏi ghế sofa rồi nói với Hình Uy: “Tôi có chuyện này muốn nhờ anh.”
***
Thấy Cố Hạnh Nguyên lên tiếng, Hình Uy thật sự rất thẳng thắn đáp: “Cô có chuyện gì cứ nói đi.”
“Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, nếu tối nay không về thì ngày mai anh hãy đưa bọn trẻ đi giúp tôi.” Nói xong cô lại nhìn Anna: “Ngày mai có lẽ chị không đến dự lễ khai trương cửa hàng em được. Đừng trách chị nhé.” Cô vừa nói vừa nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Lúc này Anna đã lo lắng sắp khóc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bắc Minh thị xảy ra chuyện rồi sao? Chị đi ra ngoài muộn thế này, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, em thật sự lo chị gặp chuyện.”
Hình Uy cũng lo lắng nói: “Đúng đó cô chủ, có chuyện gì cô cứ để tôi đi làm là được, cô không cần tự làm.”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Có một số chuyện chỉ có thể tự tôi làm mới có cơ hội sống. Hình Uy, anh cứ làm theo dặn dò của Thiện đi, tôi không sao.”
Nói xong cô lại thay một bộ quần áo khác sau đó ra khỏi biệt thự.
Ra khỏi căn nhà ấm áp, không khí lạnh bên ngoài khiến cô không khỏi rùng mình.
Mùa đông ở miền Bắc không như miền Nam, khi lạnh nhất cũng chỉ khoảng 0 độ. Ngay lúc này, nhiệt độ đã xuống dưới âm 17 độ.
Dù hất một cốc nước sôi ra, nó cũng sẽ nhanh chóng đông thành đá.
Gió thổi qua da như dao cắt, đau thấu xương.
Cô quay đầu nhìn lại, lầu trên biệt thự vẫn sáng đèn, chắc là bọn trẻ vẫn đang chăm chỉ học tập.
Cô lại nhìn căn biệt thự lưng chừng núi, lúc này trên đó không có tia sáng nào, cả căn biệt thự đều chìm trong bóng đêm.
Anh vẫn chưa về, chắc lúc này anh đang ở nhà tổ nhà Bắc Minh.
Nghĩ vậy cô quay người đi về phía xe của mình, mở cửa ngồi vào.
Cô như đang nói với bản thân: Một số việc chỉ có thể để bản thân mình tự làm.
Khởi động xe, ánh đèn xe chiếu vào hai người tuyết, đó là người tuyết Bắc Minh Thiện và bọn trẻ làm.
Cố Hạnh Nguyên nhìn chúng rồi nở nụ cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng đánh tay lái, rời khỏi “Phẩm Hoan Biệt Uyển”.
Dù là đêm trước đêm Giáng sinh, nhưng trên đường đã tràn ngập không khí lễ hội. Những cây thông Noel được dựng lên trước rất nhiều cửa hàng, đèn màu trên đó nhấp nháy theo nhịp điệu của bài hát Giáng sinh.
Trên mặt mọi người đầy ắp ý cười.
Tuyết trên đường đã được các công nhân vệ sinh chăm chỉ dọn dẹp trong ngày, nhưng hai bên đường vẫn có một chút.
Đây sẽ là một lễ Giáng sinh màu trắng.
Trên đường đi, cô luôn có một câu hỏi mà cô không thể hiểu được: “Tại sao họ lại phải làm vậy vào lúc này?”
Cố Hạnh Nguyên lái xe qua những con phố ồn ào, con đường phía trước trở nên thưa thớt dân cư, chỉ có những toà nhà lạnh lẽo hai bên đường.
Cuối cùng, ngay cả những thứ này cũng biến mất. Chỉ có những cây to hai bên đường trụi lá, cành cây vươn dài giống như bàn tay ác quỷ đang treo trên nóc xe của Cố Hạnh Nguyên trong bóng đêm.
Dường như chúng có thể tóm lấy chiếc xe bên dưới và người trong xe bất cứ lúc nào, rồi ném xuống vực sâu không đáy…