Lúc Dương Dương đang định nhào vào lòng mẹ thì Bắc Minh Thiện đột nhiên hừ một tiếng:
"Hình Uy, bắt hai thằng nhãi phản đồ này lại cho tôi!"
Thế nên, hai cậu nhóc đâu phải đối thủ của Hình Uy, chốc lát sau đã bị túm gọn lại rồi.
Trong ánh mắt Cố Hạnh Nguyên có lướt qua tia hụt hẫng.
Vân Chi Lâm cong khóe môi, nở nụ cười trào phúng: "Hừm, cậu hai Bắc Minh kiện ra tòa đòi giành nuôi trẻ làm gì, tôi thấy cứ trói hai đứa nó lại được rồi, có khác gì cướp đi đâu?"
Bắc Minh Thiện liếc Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt âm u: "Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Hơn nữa, trước khi ra toà, hai bên nguyên cáo và bị cáo căn bản nên tránh hiềm nghi, bây giờ các anh qua đây như thế này, rõ ràng là đi ngược lại tinh thần pháp luật!"
"Ồ, cậu hai Bắc Minh nói chuyện pháp luật với tôi à! Chẳng lẽ cậu hai Bắc Minh không biết, đưa chứng cứ giả cũng có thể ngồi tù sao?"
"Hừ!" Bắc Minh Thiện bất mãn: "Trừ khi chúng không phải con tôi, anh mới được kiện tôi làm giả chứng cứ!"
"Bắc Minh Thiện, anh không cần phải làm quá lên như thế! Tôi nói cho anh biết, về con trai, Hạnh Nguyên cũng có phần, không phải một mình anh độc chiếm được!"
"Hừm!" Bắc Minh Thiện cười khẩy khinh thường: "Vì một đứa con không phải cốt nhục mình đẻ ra, Vân Chi Lâm cậu quả thật là đã hao tâm tổn sức! Sao nào, nếu anh thích, thì tự sinh với người phụ nữ kia đi, cần gì tới đây tranh con với tôi?"
"Bắc Minh Thiện!"
"Chi Lâm!" Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng ngắt lời Vân Chi Lâm định nói, nắm đấm siết chặt.
Cô nào ngờ Bắc Minh Thiện lại có thể nói ra lời lạnh lùng, vô tình là bảo cô với Vân Chi Lâm sinh con được vậy.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi thở cũng lạnh băng, ánh mắt lóe sáng.
"Ngài Bắc Minh nói đúng, tôi và Chi Lâm quả thực có thể sinh thêm vài đứa nữa, nhưng điều này không chứng tỏ là tôi sẽ hai tay dâng Dương Dương cho anh. Anh có thể chụp bức ảnh con trai mà anh cho là đúng, tôi cũng có thể chụp ra được bức ảnh con trai chị
Nói xong, cũng chẳng nhìn đến vẻ mặt hết xanh lại trắng của cô ta, cô ta vừa quay người đi đã kéo theo Vân Chi Lâm, cũng bắt đầu căng lều trại rồi...
Trời dần dần tối, không khí lạnh, ẩm ướt.
Bắc Minh Thiện đuổi kịp đoàn làm phim khi đến ngọn núi này.
Mà bên kia quả núi, họ đã căng năm chiếc lều lên rồi, một bên ba cái, bên còn lại hai cái.
Trời tối hẳn, họ bắt đầu nhóm lửa trại.
Một bên là nhóm của Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên, họ dùng bếp lò than mà đi dã ngoại hay dùng, và cả giá nướng xịn xò nữa.
Mùi cánh gà nướng thơm nức mũi, lan theo gió vào không trung, len vào mũi của DƯơng DƯơng ở phía đối diện...
Bên còn lại, Hình Uy đang dùng bếp ga hiện đại.
Mà chiếc bếp ga này chỉ có tác dụng tăng nhiệt dọ, chứ không nướng được đồ ăn, vả lại, những món đồ ăn nhập khẩu lạnh tanh kia đa số là đồ ăn sẵn, không cần nướng.
DƯơng Dương mắt nhfin đăm đăm vào miếng cánh gà nướng trong tay mẹ nó mà nuốt nước miếng: "Chẹp...cánh gà nướng...con muốn ăn..."
"Bắc Minh Tư Dương nếu con dám bước ra khỏi đây một bước sẽ mẹ lập tức cho người thu mua hết cánh gà của cả thành phố A này, xem con sau này muốn mua cũng không có mà mua!"
"Hu..." Dương Dương dẩu môi. Chẳng phải là muốn anh vì một cái cánh gà mà bỏ cả một rừng cánh gà sao? Điều này thì có khác gì câu mà chú ba thường nói: "Vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa!" Một câu hỏi khó trả lời.
Trình Trình theo bản năng sờ bụng đói, nghe ba em nói vậy, em đành thở một hơi thật dài.
Hình Uy nhìn theo, mắt mở trừng trừng, giống như Hình Uy cũng không thật sự che được vị thơm ngát và mùi cánh gà nướng!
Đột nhiên, không biết là bụng ai kêu rất to: "Ọc ọc!"
Ánh mắt Trình Trình và Dương Dương không hẹn mà cùng nhìn về phía ông bố khó chịu của mình.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện cứng ngắc, anh nhếch miệng nói: "Nhìn gì chứ? Buồn ngủ thì đi ngủ đi!"
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện xẹt lên vẻ mất tự nhiên, có đánh chết anh cũng không thừa nhận mình cực kỳ đói bụng.
Như thể sợ bị bọn nhỏ nhìn ra được mình đang đói bụng, sau khi Bắc Minh Thiện quăng ra câu này xong bỗng xoay người bước vào túi ngủ của anh, kéo khóa lại ngăn cách mình trong lều...
Trình Trình và Dương Dương liếc mắt nhìn nhau.
Hình Uy ở bên cạnh trung thành thực hiện nhiệm vụ của anh ta.
Cố Hạnh Nguyên thấy thế, lập tức lén lút giơ cánh gà nướng cho bọn nhỏ, lặng lẽ mấp máy môi: "Mau qua chỗ mẹ này..."
Hai thằng nhóc động lòng, vừa mới chuẩn bị đứng lên liền nghe được giọng nói ma quỷ của ba mình truyền tới: "Hình Uy, hai đứa bọn họ ai dám qua qua bên kia thì ngày mai cậu không cần đi làm nữa."
Vẻ mặt Hình Uy căng thẳng: "Dạ được, thưa ông chủ!"
Hai thằng nhóc lập tức như quả bóng xì hơi.
Má nó, đói bụng muốn chết mà...
Hai bên cứ giằng co như thế.
Cuối cùng hai đứa bé dưới sự giám sát của Hình Uy cũng bước vào lều.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn nhỏ bước vào lều vải, cô cũng không cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ, xoay người đi vào lều vải của cô.
Cuối cùng Vân Chi Lâm cũng vào lều nghỉ ngơi.
Chỉ có một mình Hình Uy tiếp tục gác đêm.
Đêm đã rất khuya.
Trình Trình đang ngủ yên.
Dương Dương mơ mơ màng màng, bị cơn đói đánh thức.
Cậu bé lén lúc mò hộp đánh diêm từ túi cắm trại ra, lẩm bẩm một mình: "Cô bé bán diêm đã nói, đốt một cây diêm sẽ có một con gà quay xuất hiện..."
“Xẹt” một cây diêm được đốt lên.
Dương Dương giương mắt nhìn xung quanh lều vải: "Kỳ lạ, sao mình không thấy chứ? Đói quá! Ừm, mình lại đốt thêm một cây nữa..."
“Xẹt” một cây diêm nữa được đốt lên..
"... Vẫn không nhìn thấy... Tiếp tục cố gắng thôi..."
“Xẹt, xẹt, xẹt, xẹt...” không biết Dương Dương đã đốt được bao nhiêu cây diêm rồi, cậu bé đói muốn khóc
"Hu hu... Đừng nói gà nướng, ngay cả một cọng lông gà cũng không có... Mẹ ơi, đói quá..."
Không biết Dương Dương đã đốt bao nhiêu que diêm...
Sau khi đốt đến cây diêm cuối cùng mà món gà quay như lời cô bé bán diêm nói vẫn không xuất hiện, cuối cùng nguyện vọng của cậu cũng tàn lụi theo cây diêm cuối cùng.
"Hu hu, cô bé bán diêm là một kẻ lừa gạt! Cổ tích đều là gạt người!" Sau khi Dương Dương gầm nhẹ một tiếng thì không cam lòng nằm xuống ngủ tiếp.
Trong lều lại khôi phục sự yên tĩnh.
Phảng phất mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót trong rừng.
Gió đêm thổi xào xạc.
Không biết lại ngủ say bao lâu...
Trình Trình đói bụng đến không còn sức lực, trong lúc mơ mơ màng màng hình như cậu ngửi được mùi khét lạ thường...
Cậu theo bản năng đẩy em trai bên cạnh, lẩm bẩm: "Dương Dương... Em có ngửi được mùi khét không?"
"A..." Dương Dương đói bụng đến chẳng buồn nhúc nhích, khịt mũi nói mớ một tiếng: "Mùi đồ nướng..."
"Đúng đấy, có phải chún ta đang nằm mơ không?" Trình Trình cau mày, ngái ngủ nói.
"... Vậy thì đó đúng là giấc mơ đẹp... Em muốn được ăn cánh gà nướng, móng heo nướng, nướng...nướng cái gì mà sao mông em nóng thế?" Dương Dương bĩu môi, theo bản năng sờ mông của cậu.
"Á!" tiếng kêu thê thảm xé toạc màn đêm: "Nóng quá đi.."
Trình Trình hoảng sợ mở mắt ra lập tức nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn của Dương Dương bật dậy như lửa đốt đến mông, đang nhảy lên nhảy xuống như cổ phiếu.
Cậu bé dụi mắt, lúc này mới nhìn rõ ngọn lửa hừng hực sau mông của Dương Dương
Sau khi nghệch mặt ra một hồi Trình Trình bỗng nhiên hô to: "Cháy rồi, cháy rồi ..."
"Á, nóng chết em rồi..." Dương Dương vỗ mạnh vào mông mình.
Hình Uy phóng vào lều vải ngay lập tức.
Một giây tiếp theo bóng dáng to lớn của Bắc Minh Thiện đã chui vào lều vải của hai cậu bé.
Sau khi nhìn thấy ngọn lửa sau mông của Dương Dương anh nhanh chóng bế Dương Dương lên, đôi tay chưa kịp thực hiện biện pháp phòng hộ đã thuận thế vỗ lên mông Dương Dương. Tiếp theo đó anh bỗng xé mạnh quần của Dương Dương xuống, mùi khét xộc vào mũi...
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm nghe động tĩnh chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng lửa cháy sau mông của con trai, Cố Hạnh Nguyên bị dọa sợ suýt chút nữa tim đã ngừng đập.
Rất nhanh Bắc Minh Thiện đã dập tắt ngọn lửa trên người Dương Dương.
Hình Uy ôm Trình Trình đi từ trong lều ra, sắc mặt Trình Trình tái nhợt, rõ ràng là cậu bé rất sợ.
Khoảnh khắc Dương Dương nhìn thấy mẹ, cậu bé vừa đói, vừa đau lại vừa bị dọa sợ, cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc nức nở: "Oa, mẹ ơi đau quá..."
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên chợt run lên, ngay sau đó cô nhanh chóng ôm Dương Dương từ trong tay Bắc Minh Thiện, đau lòng dỗ dành cậu: "Dương Dương đừng sợ, mẹ đây, mẹ đây..."
Sau đó, cô thuận tay sờ vào mông của Dương Dươn mới phát hiện da có vết loét, cô lập tức nói với Vân Chi Lâm: "Chi Lâm, chúng ta mau đưa Dương Dương đến bệnh viện để điều trị."
Lúc này Vân Chi Lâm mới thu điện thoại di động lại. Anh đã quay được hình ảnh Bắc Minh Thiện ôm Dương Dương dập tắt lửa. " Được, để tôi đi lấy chìa khóa xe."
Bắc Minh Thiện hơi sửng sốt, ánh mặt lạnh lẽo tối lại, anh không nói lời nào đã giành lấy Dương Dương từ trong lòng Cố Hạnh Nguyên, sau đó lạnh nhạt quăng ra một câu: "Dương Dương là con trai của tôi, cho dù có đưa đi bệnh viện cũng phải là do tôi đưa đi!"
Sau đó xoay người đi về phía chiếc xe.
Hình Uy ôm Trình Trình nhanh chóng đi theo.
"Bắc Minh Thiện! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh hại con còn chưa đủ thê thảm sao?" Cố Hạnh Nguyên ở sau lưng rống lên một tiếng.
Đáp lại cô là một luồng khí lạnh lẽo, vô tận ...
Bệnh viện trung tâm thành phố A.
Cũng may vết phỏng của Dương Dương không sâu lắm. Sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày chờ lành da cậu sẽ bừng bừng sức sống như con châu chấu.
Lúc Cố Hạnh Nguyên ngồi xe Vân Chi Lâm chạy tới, nghe được tin tức này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng bởi vì hai đứa bé đói bụng đến choáng váng đầu óc, cho nên theo đề nghị của bác sĩ hai đứa bé đều phải truyền đạm. Sau khi ầm ĩ cả đêm lúc này của hai cũng ngủ thiếp đi.
Bắc Minh Thiện hút thuốc ngoài hành lang của phòng bệnh VIP.
Vân Chi Lâm lẳng lặng chờ đợi Cố Hạnh Nguyên ở một đầu hành lang khác.
Hai người đàn ông tựa hồ đều có tâm sự riêng.
Vì Dương Dương vô tình bốc cháy và bị thương nên bầu không khí vốn đã căng thẳng của hai bên lại càng tồi tệ hơn.
Vân Chi Lâm lấy điện thoại trong túi ra, mở đoạn video mới quay kia ra, bước tới trước mặt Bắc Minh Thiện.
"Bắc Minh Thiện, vì sơ suất của cậu mà Dương Dương vô tình bốc cháy và bị thương. Nếu đoạn video này được đưa ra tòa, tin rằng ấn tượng của thẩm phán và bồi thẩm đoàn đối với cậu sẽ giảm đi rất nhiều!"
Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc Vân Chi Lâm, hoàn toàn không để ý đến anh ta, sau đó rít thêm một hơi thuốc nữa, một lúc lâu sau mới giễu cợt nói: "Anh cứ việc hao tổn tâm cơ nắm bắt ta sơ hở của tôi đi, nhưng tôi nhất định phải giành được đứa con trai này!"
Vân Chi Lâm nhìn chằm chằm Bắc Minh Thiện, trong con ngươi lóe lên vẻ ảo não: "Dáng vẻ nhất định phải lấy cho bằng được này của anh đúng là khiến người khác chán ghét. Sao anh không hỏi nguyện vọng của con trai anh? Sao không hỏi xem đứa bé muốn theo ai?"
Con ngươi đen như mực của Bắc Minh hơi lập lòe, giọng nói lạnh lẽo, vô tình: "Tôi đã bao giờ có được sự lựa chọn như thế này chưa? Có ai hỏi tôi rằng tôi muốn theo ai chưa? Nếu tôi đã không có vậy thì bọn họ cũng đừng mong có được."