CHƯƠNG 428: NỂ MẶT CÔ
Nhưng, anh ta do dự một chút, vẫn cảm thấy vấn đề này không nên nói tốt hơn, với tính cách của cô Cố thì dù đang bị bệnh cô ấy cũng nhất định phải rời khỏi nơi này.
“Tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị xong bữa tối. Anh muốn xuống dưới ăn hay không, hoặc tôi sẽ bảo bọn họ mang lên?”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó nói với Hình Uy: “Cậu xuống trước chuẩn bị đi, lát nữa chúng tôi sẽ xuống ăn cơm, cậu gọi cả Trình và Dương dậy ăn cơm đi.”
Nghe thấy Bắc Minh Thiện muốn đưa mình xuống tầng ăn cơm, Cố Hạnh Nguyên lập tức nghĩ tới gương mặt của bà Bắc Minh khi cô đến nhà Bắc Minh đưa tang ông cụ, không khỏi chau mày một cái.
Cố Hạnh Nguyên có chút do dự nói: “Được rồi, anh đưa bọn nhỏ xuống tầng ăn cơm đi, bảo Hình Uy đưa một phần cơm lên là được rồi.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, anh hiểu được cô đang băn khoăn cái gì. Ngày đó chuyện xảy ra với Cố Hạnh Nguyên đúng là hơi quá đáng, nên cô không muốn xuống dưới đối mặt xấu hổ như thế, hơn nữa cũng sẽ khiến mọi người ăn cơm không vui vẻ.
“Được, nghe em.” Sau đó nói với Hình Uy: “Tôi sẽ xuống ăn, cậu chuẩn bị một phần đồ ăn mang lên đi.”
Hình Uy khẽ gật đầu, quay người đi ra. Bắc Minh Thiện tiếp tục cho Cố Hạnh Nguyên uống hết chỗ thuốc còn lại, sau khi đắp chăn cho cô thì rời khỏi phòng ngủ.
Khi Bắc Minh Thiện đến phòng ăn, Trình Trình và Dương Dương đã ngồi cạnh bàn ăn rồi. Bắc Minh Đông đã quay trở về studio bắt đầu làm việc, Phỉ Nhi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Giang Tuệ Tâm, Trình Trình và Dương Dương ngồi đối diện họ.
Nhìn thấy Bắc Minh Thiện xuống tầng, Trình Trình quay đầu hỏi: “Ba, tại sao mẹ không xuống?”
Bắc Minh Thiện ngồi vào vị trí chính: “Mẹ con vừa tỉnh lại, ba đã cho mẹ con uống thuốc rồi, mẹ con không ăn ở đây, ba đã bảo Hình Uy mang một phần lên rồi.”
Nói xong, anh bưng bát trước mặt lên, cầm đũa nói: “Ăn cơm đi.” Từ tối qua đến tối nay, anh luốn bận bịu, thấp tha thấp thỏm, chỉ có sáng sớm uống một chút sữa bò, giờ có lẽ bụng của ba người bọn họ đều đói meo như nhau rồi.
Trình Trình và Dương Dương giống như hai con sói con đã đói đến đỏ mắt, nhanh chóng dùng đũa và cơm cùng thức ăn vào miệng.
Bắc Minh Thiện thì vẫn thong thả như cũ. Vì trên tầng có Cố Hạnh Nguyên, Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đều cảm thấy bữa cơm này không ngon miệng. Nhìn tướng ăn của hai đứa con trai, Bắc Minh Thiện không khỏi dùng đũa gõ cái đĩa bên cạnh: “Hai con ăn chậm một chút, đồ ăn không đủ thì sẽ bảo họ làm nhiều thêm.”
Lúc này, Hình Uy bưng một mâm thức ăn từ bếp phía sau đi ra: “Ông chủ, tôi đã chuẩn bị gà tiềm thuốc bắc cho cô Cố, còn có ít đồ ăn thanh đạm, anh xem được chưa?”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
Nhìn theo bóng lưng Hình Uy bưng đồ ăn lên tầng, Giang Tuệ Tâm thật không ăn nổi nữa, đặt bát đũa trong tay xuống mặt bàn, đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, mọi người tiếp tục ăn đi.”
Thấy Giang Tuệ Tâm để bát đũa xuống, Phỉ Nhi cũng ngồi không yên: “Mọi người ăn đi, tôi cũng ăn xong rồi.” Sau đó đứng dậy đi theo Giang Tuệ Tâm.
Bắc Minh Thiện hiểu, sở dĩ hai người bọn họ làm vậy là để cho anh nhìn, không quan trọng, họ thích thế nào thì thế đó đi.
Sau bữa tối, hai tên nhóc Trình Trình và Dương Dương giống như gió cuốn mây tan, quét sạch sành sanh thức ăn trên bàn, sau đó không có tiền đồ ợ lên một cái. Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đang ngồi ở phòng khách xem tivi, Dương Dương còn cố ý lắc lư trước mặt họ một vòng rồi mới cùng Trình Trình đi lên tầng.
Đến tầng hai, Trình Trình khẽ nói với Dương Dương: “Em làm như vậy không phải chọc tức bà nội à.” Dương Dương khẽ gật đầu: “Không sai, em muốn chọc giận bà đấy. Anh không nhìn thấy biểu hiện của bà khi nhìn thấy mẹ khó coi bao nhiêu đâu. Hơn nữa anh nhìn dáng vẻ của bà và người quái dị đó trên bàn ăn xem, ông nội chết họ cũng không có biểu hiện như vậy, thế mà giờ họ lại như vậy là vì sao, còn không phải bởi vì mẹ ở đây à.”
Trình Trình nghĩ một chút, Dương Dương nói cũng không phải không có lý, dù bà nội không thích mẹ nhưng cũng không thể biểu hiện quá đáng như thế.
Dương Dương đưa tay kéo tay Trình Trình: “Chúng ta đi xem mẹ đi.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở trên giường, trên mặt bàn bên cạnh bày đồ ăn Hình Uy đưa tới. Hiện cô cầm đũa và thìa cũng có chút hơi tốn sức, nên cô định đợi khỏe lại chút rồi mới ăn. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Trình Trình và Dương Dương chạy vào.
“Mẹ… mẹ…” Hai thằng nhóc nhanh nhẹn đến bên giường, thả giày nhỏ trên mặt đất, cơ thể nhỏ bé leo lên giường.
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai cục cưng hoạt bát như vậy thì cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Các cục cưng ăn no chưa?” Dương Dương vén áo lên, tay vỗ cái bụng nhỏ phình lên: “Mẹ nhìn xem.”
“Được rồi được rồi, chỉ cần thấy đồ ăn là con không có tiền đồ, nhanh thả áo xuống, cẩn thận bị lạnh, nếu bị tiêu chảy thì con sẽ lãng phí đồ ăn rồi.” Cố Hạnh Nguyên bị nó chọc miệng không khép lại được.
Trình Trình đến bên cạnh bàn xem xét: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ăn cơm?”
“À, giờ mẹ vẫn cảm thấy khó chịu nên định lát nữa mới ăn.” Cố Hạnh Nguyên nói.
“Như vậy sao được chứ, con và Dương Dương cùng cho mẹ ăn được không?” Dứt lời, nó xoay người xuống giường, đi đến trước bàn ăn, cầm một cái bát không và đũa đến, gắp thức ăn vào trong bát, rồi đưa cho Dương Dương: “Em đút cho mẹ ăn đi, đừng làm vung vãi là được.”
“Anh cứ yên tâm đi.” Dương Dương ngồi xếp bằng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, đưa tay nhận bát và đũa: “Mẹ ăn đi.”
Cố Hạnh Nguyên thấy hai đứa bé càng ngày càng hiểu chuyện, trong lòng cũng vô cùng cảm động, hốc mắt hơi ẩm ướt.
“Mẹ, đừng khóc, lại há mồm ăn cơm nào.” Nói xong, Dương Dương gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Cố Hạnh Nguyên. Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu, nén nước mắt ăn từng miếng thức ăn mà Dương Dương đút cho. Lúc này cửa phòng ngủ lại mở ra, Bắc Minh Thiện cũng đi đến.
Trình Trình và Dương Dương quay đầu liếc nhìn anh, sau đó tiếp tục phối hợp của bọn chúng. Bắc Minh Thiện dựa người vào cạnh cửa, nhìn bọn nhỏ và Cố Hạnh Nguyên.
Đúng là một cảnh tượng rất hạnh phúc, đồ ăn và canh trên bàn nhanh chóng sạch sẽ.
“Cảm ơn các cục cưng nhé.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn hai đứa bé. Dương Dương ưỡn cơ thể nhỏ bé một cái: “Cảm ơn cái gì chứ, sau này ngày nào chúng con cũng cho mẹ ăn cơm có được không?”
Trình Trình trợn mắt nhìn Dương Dương: “Phỉ phui cái miệng quạ đen của em đi, ngày nào cũng đút cho mẹ ăn, lẽ nào em không muốn mẹ khỏe lên à?”
Dương Dương bĩu môi, khẽ nói: “Em đâu có mong mẹ không khỏe chứ, em muốn mẹ mau khỏe một chút.”
“Được rồi, hai con mang bát và đũa đi thôi.” Lúc này, Bắc Minh Thiện mở miệng nói.
Dương Dương uốn éo cơ thể nhỏ bé xuống giường, nó và Trình Trình đi giày cầm khay đựng đồ ăn trống không quay người đi tới cửa.
“Các cục cưng, khi xuống tầng đi chậm một chút, cẩn thận đừng đánh rơi bát đũa.” Cố Hạnh Nguyên cũng không quên căn dặn bọn chúng.
Làm mẹ chính là như vậy, luôn luôn lo lắng.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên ít nhiều vẫn cảm thấy hơi xấu hổ: “Mấy giờ rồi?”
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đã tám giờ tối, em có chuyện gì à?”
“Tôi muốn về nhà.” Cố Hạnh Nguyên đúng là nghĩ như vậy, không phải vì lý do gì khác, mà vì ở trong phòng ngủ Bắc Minh Thiện cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cô còn luôn lo lắng cho cục cưng bé nhỏ.
Bắc Minh Thiện đứng bên giường nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Thế nào, vừa ra ngoài một ngày đã nhớ nhà rồi à? Trước kia khi em đưa Trình rời đi sao không có biểu hiện thế này nhỉ.”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Điều này không giống, tôi đi ra ngoài là đi chơi cùng con, nay hoạt động đã bị hủy bỏ rồi, tất nhiên tôi cũng nên dẫn con trở về rồi.”
Nói xong, cô định dùng sức chống người xuống giường, nhưng sau khi cố gắng, cơ thể vẫn không có chút sức nào.
“Em đã như thế này rồi còn ra vẻ cái gì chứ, bọn nhỏ đã trở về phòng rồi, em cũng ngoan ngoãn ở lại đây đi. Dù đây là phòng ngủ của tôi, nhưng nhìn bộ dạng em bây giờ tôi cũng không hứng thú với em.” Dứt lời, Bắc Minh Thiện quay người đi ra khỏi phòng.
Cố Hạnh Nguyên tức giận thật muốn cầm cái gối ném vào người đàn ông này, rõ ràng anh mưu đồ làm loạn, mà còn ra vẻ làm chuyện tốt.
Bắc Minh Thiện đi ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi đi xuống tầng dưới. Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi vẫn ngồi phòng khách xem tivi, bọn họ liếc nhìn Bắc Minh Thiện, nhưng không hề nói gì.
Khi ngồi xuống ghế sô pha, anh cũng cảm thấy hơi chóng mặt. Từ tối qua đến tối nay luôn dãi gió dầm mưa, Bắc Minh Thiện đúng là chưa được nghỉ ngơi tử tế chút nào.
Bây giờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, tinh thần được thả lỏng, anh lập tức ngã xuống ghế sô pha.
“Thiện, con làm sao thế, mau gọi bác sĩ tới!” Thấy Bắc Minh Thiện ngã trên ghế sô pha, Giang Tuệ Tâm lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng dậy gọi người giúp việc, sau đó bước nhanh đến bên cạnh anh, khẽ lắc người anh. Phỉ Nhi cũng sợ hãi vội vàng đi tìm Hình Uy.
Hình Uy nhanh chóng đi đến, nhìn thấy dáng vẻ ông chủ cũng có chút kinh hoảng. Từ khi đón anh trở về đến vừa rồi, dáng vẻ anh đều rất có tinh thần, sao lại đột nhiên té xỉu chứ.
Vừa nghĩ tới Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy vội sờ trán anh một chút, cũng có chút dấu hiệu phát sốt. Hình Uy dặn người giúp việc bên cạnh, lấy một phần thuốc như của Cố Hạnh Nguyên đến cho ông chủ, còn bảo bọn họ lấy khăn mặt lạnh đến.
Cũng may cơ thể Bắc Minh Thiện cường tráng, có phát sốt cũng không nghiêm trọng như Cố Hạnh Nguyên, sau khi đến, bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt, thì hơn một giờ sau, Bắc Minh Thiện đã tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên cạnh mình, anh cũng biết mình làm sao rồi: “Dì Tâm, khiến dì nhọc lòng rồi. Cũng không còn sớm nữa, dì đi ngủ trước đi, giờ tôi cũng không có việc gì, có Hình Uy bên cạnh là được rồi.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện: “Con xem con đấy, cô ta ngã bệnh con đi quan tâm cô ta, nhưng con ngã bệnh cô ta có quan tâm con hay không.”
Bắc Minh Thiện biết “cô ta” trong miệng Giang Tuệ Tâm là ai.
Lúc này anh còn có chút sức lực, chống người lên: “Dì Tâm, cô ấy bệnh hoàn toàn là vì cứu con trai, lẽ nào tôi có thể thấy cô ấy vì thế mà sinh bệnh mà làm như không thấy?”
Lời Bắc Minh Thiện không phải không có đạo lý, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn không vừa mắt với Cố Hạnh Nguyên: “Cô ta có bệnh, hoàn toàn có thể đưa đến bệnh viện, đâu phải đưa về nhà làm gì chứ. Hơn nữa, nhiều phòng khách để trống như vậy nhưng lại không để cô ta ở đó, mà lần nào cũng để ở chỗ của con. Thiện, con có thể xem nhẹ cảm nhận của dì, và dù hiện tại con và Phỉ Nhi chưa kết hôn nhưng Phỉ Nhi vẫn là vợ chưa cưới của con, con đã từng nghĩ đến cảm nhận của Phỉ Nhi chưa? Đúng là Cố Hạnh Nguyên đã sinh cho con hai đứa con, nhưng dì cũng đã trả nợ cho cô ta rồi, như vậy cũng có nghĩa giao dịch giữa nhà Bắc Minh chúng ta và cô ta đã hoàn thành. Nhiều năm nay, dì ít nhiều cũng biết một chút về chuyện giữa con và cô ta, dì cũng không đi truy cứu, nhưng chuyện cho tới bây giờ, dì khuyên con nên suy nghĩ kỹ càng.”