Hình Uy đành phải đứng ở cửa, một mình cô đơn….
Chỉ một lúc, trong phòng truyền đến tiếng hít khí của cậu hai Bắc Minh —
“Đáng chết! Hình Uy, đi mua hòm thuốc đến đây…đau chết ông đây…”
“Vâng, chủ nhân.”
“Còn có!Sau này không được để tôi gặp lại cây xỏ giầy! ! ! ”
“…” ⊙0⊙
Từ sau khi Bắc Minh Thiện đến ở đối diện Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy cả ngày giống như môn thần canh trước cửa nhà Bắc Minh Thiện mắt to trừng mắt nhỏ, không, chính xác mà nói là, mắt to trừng mắt nhỏ canh giữa hai cánh cửa đối diện của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ác mộng bây giờ mới bắt đầu.
Sáng sớm, lúc ra ngoài mua bữa sáng Hình Uy nhiệt tình chạy đến, bưng sữa đậu nành và bánh quẩy nóng hổi đến- –
“Cô Cố, tôi mua bữa sáng cho chủ nhân, thuận tiện mua nhiều một phần, mời cô dùng…”
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên hung hăng trừng cánh cửa phòng Bắc Minh Thiện: “Tôi không ăn bánh quẩy! Đặc biệt là bánh quẩy già!”
Hình Uy lúng túng thu tay lại, ngốc nghếch nghe cô Cố mắng chủ nhân là bánh quẩy già…
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên đành phải mua sẵn mì về nấu ở nhà, ít ra ngoài lần nào tốt lần đó.
Giữa trưa, cô rúc trong nhà làm cơm ăn, Hình Uy lại gõ cửa – –
“Cô Cố, chủ nhân lại không ăn cơm, cho nên đồ tôi mua có thể không ai ăn, có thể nhờ cô Cố ăn giúp không?”
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên thấy, cái mà Hình Uy gọi là đồ ăn ngoài, lại là sơn hào hải vị từ tay đầu bếp nổi tiếp!
“Ăn giúp?” Cô trợn trắng mắt, mặc dù nhưng thức ăn kia quả thật hấp dẫn, nhưng mà, không bị tiền bạc dụ dỗ, không bị mỹ thực đánh bại!”Hình Uy, dạ dày dân chúng như tôi đây, ăn mấy thức bào ngư vi cá này cũng không tiêu hóa nổi! Thật đúng là cảm ơn cả nhà anh.”
Hình Uy đành phải bưng đồ ăn về.
Buổi tối, tắm rửa xong, nấu cháo điện thoại với cô nhóc một lúc, biết được cô nhóc nhìn thấy ảnh chụp mới nhất của【 thần toilet 】, đi rất thoải mái! Vì vậy cô nhóc đối với ảnh chụp, sau này bắt đầu gọi là phân thối rồi.
Cố Hạnh Nguyên nghe xong, vui vẻ nở hoa.
Bắc Minh Thiện có thể làm 【 thần toilet 】của cô nhóc, cũng xem như là phúc phận anh tu luyện mấy đời rồi người khác cô nhóc còn không thèm tè đâu.
Lưu luyến không nỡ say bye bye với cô nhóc, cô mở đèn đêm viết, lúc đang chuẩn bị tập trung sáng tác, cửa lại bị gõ.
Cô không mở cửa, đối phương không bỏ qua.
Không chút bất ngờ, lại nhìn thấy Hình Uy đứng ở ngoài cửa, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn
“Cái gì vậy a?” Cô thật sự nổi lửa!
“Ách… cô Cố, không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút cô có muốn ăn bữa khuya hay không?” Hình Uy sắp khóc, một người đàn ông nghiêm túc, thành thật, trừ ăn ra, thật sự không biết phải dùng cái cớ gì để xác nhận cô Cố có ở nhà hay không, còn bình an vô sự.
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn tay xách cặp lồng của Hình Uy: “Không, muốn!”
Bốp ~! Lần này cô không chút khách khí sập cửa!
Sau đó, Hình Uy vội vàng lấy điện thoại di dộng ra, gọi cho số quen thuộc: “Alo, Chủ nhân…. Đúng, cô Cố vẫn luôn ở trong nhà, mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ sáng sớm, thời gian khác không đi ra ngoài…A? Đêm nay ngài không đi uống rượu? Được được được….” Thật tốt quá, hai năm nay chủ nhân có thói quen ngâm mình trong rượu, biết thế đã sớm dọn đến đối diện nhà cô Cố rồi
Lúc này, cạch một tiếng!
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên lại mở cửa, trừng mắt Hình Uy, tay cầm điện thoại của Hình Uy cứng đờ.
Cô nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Còn có, Hình Uy, phiền anh lần sau đừng cười với tôi như vậy!” Dừng một chút, rồi cô lại bổ sung: “Còn xấu hơn cả khó thật đáng sợ!”
Bốp ~!
Cửa lại lần nữa bị đóng lại chặt chẽ.
Hình Uy khóc không được, cười cũng không xong. Gương mặt đàn ông lúc này rối rắm cực kỳ buồn cười…
Vội vàng cầm điện thoại lên: “A? Không có không có không có… Chủ nhân đừng hiểu lầm, tôi nào dám cười với cô Cố… Không đúng…Hình Uy thề, đó không phải là cười…Chủ nhân, vậy lúc nào ngài quay về…”
Cuối cùng đêm nay, Bắc Minh Thiện có về hay không, Cố Hạnh Nguyên không biết, cũng không muốn biết.
Chỉ là mùa đông năm nay, thành phố A ba ngày hai bữa lại nổi một trận tuyết lớn.
Đến gần cửa ải cuối năm rồi.
Nếu không phải bị môn thần Hình Uy này ép điên, Cố Hạnh Nguyên cũng không đồng ý đi ra ngoài mua sắm với Lạc Kiều.
Nếu như trên đời này có thứ thuốc hối hận, cô tuyệt đối sẽ nuốt cả bình. Bởi vì cùng Lạc Kiều ra ngoài đi mua sắm còn ác mộng hơn trạch ở trong nhà!
Cao ốc Tân Đô là thiên đường mua sắm nổi tiếng của thành phố A.
Lạc Kiều kéo Cố Hạnh Nguyên, lật qua lật lại mấy tiệm xa xỉ phẩm, cơ bản đều là Lạc Kiều điên cuồng mua sắm, mà Cố Hạnh Nguyên nhiều nhất cũng chỉ mua đồ giảm giác, nhìn cái gì có thể dùng cho bọn nhỏ, thì thuận tay mua vài cái.
“Nguyên, Cậu xem tớ mặc bộ này có đẹp không? Gần đây trang phục cổ trang tớ mặc chán rồi, vẫn là trang phục mốt hợp với tớ hơn….”
Bởi vì thân phận Lạc Kiều là minh tinh, làm cho cô ấy đến chỗ nào, nhân viên cửa hàng đều phục vụ chu đáo.
Về phần Cố Hạnh Nguyên, dù sao cô cũng chỉ mới lộ mặt một lần trên hội ký sách giáng sinh, cũng không giống ngôi sao nổi danh, rất nhiều người không biết cô là bình thường..
Lạc Kiều cũng giống với đa số người phụ nữ khác, nhìn thấy quần áo đẹp thì sáng mặt lên, sau đó chạy như điên đến trước quần áo, la hét- –
“Oa! Bộ này đẹp quá! Nguyên, hay là cậu thử một lần đi, tớ cảm thấy rất thích hợp với cậu!”
Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua bộ quần áo, quả thật, mặc vào như là nữ thần mặt trăng vậy, ngọc châu trắng sáng, làm nổi bật lên sự tinh khiết uyển chuyển của váy, ống tay áo lông màu trắng, có cảm giác giữ ấm, cả bộ áo quần có vẻ ưu nhã mà cao quý.
Nữ thần mặt trăng… Cố Hạnh Nguyên hiện lên mấy chữ này trong đầu, tự nhiên nhớ lại « bạch nguyệt quang » .
Ngón tay rung động, đưa tay đẩy nhẹ bộ quần áo ưu nhã, sau đó, sau khi sờ đến mác- –
Cô hít một hơi lạnh!
Vội vàng rút tay về, nhỏ giọng đến bên tai Lạc Liêu: “Kiều Kiều, bộ đồ này quá mắc…”
Thật sự không phải là cô có thể tiêu phí được!
“Aiyo, cậu đừng nói nhảm! Cậu đi mặc thử vào đi, không đủ tiền tớ thanh toán, OK?” Lạc Kiều vừa nói, vừa gọi nhân viên cửa hàng đến: “Làm phiền đưa cô gái này đi thử một chút.”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng cười lấy quần áo xuống: “Bộ lễ phục này là số lượng có hạn, mới về, tiểu thư thật là tinh mắt, trước mắt thành phố A chỉ có một bộ!”
Lạc Kiều giục Cố Hạnh Nguyên nhanh vào chóng vào thay áo.
Sau khi cố Hạnh Nguyên thay áo quần đi ra, Lạc Kiều đã không thấy đâu.
“A, vị cô kia vừa mới đi ra ngoài nhận điện thoại, bảo cô đứng ở đây chờ cô ấy.” nhân viên cửa hàng giải thích, nhìn Cố Hạnh Nguyện mặc bộ lễ phục kia, không khỏi khen ngợi ” Cô mặc vào thật sự quá đẹp! ”
Cố Hạnh Nguyên soi gương, nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Ngay cả cô cũng không thể tin được, thì ra bộ lễ phục này mặc lên người mình lại kinh diễm như vậy…
Ánh mắt đầu tiên nhìn qua, cô đã rất thích rồi…nhưng giá tiền thật sự quá đắt rồi, huống hồ cô cũng không định để Lạc Kiều trả tiền giúp mình.
Đứng trước gương, do dự mấy lần, đang lúc cô chuẩn bị bỏ qua cái váy này …
“Oa, Thiện, anh xem, váy đẹp quá đi… ”
Một giọng nữ hơi mỏng, có chút mờ mịt từ sau lưng Cố Hạnh Nguyên truyền đến.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thaays bóng dáng một người đàn ông cao ngất tuấn tú trong gương!
Cô theo phản xạ khẽ giật mình.
Không biết là ai nói, người có duyên, luôn lúc ở trong lúc lơ đãng, gặp gỡ.
Nhưng là Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy, cô và Bắc Minh Thiện…Thật là nghiệt duyên.
Không ngờ đi dạo trung tâm thương mại, cũng không thoát khỏi tên nhãi này!
Chỉ là, cô khiếp sợ là, cô gái nói chuyện kia, đội nói len đáng yêu trên đầu, lại ngồi xe lăn…
Bắc Minh Thiện giúp cô bé kia đẩy xe lăn, bước những bước ưu nhã, đi vào trong tiệm.
Không hiểu sao tim Cố Hạnh Nguyên siết lại.
Rõ ràng, cô nhìn vào trong gương, nhìn thấy Bắc Minh Thiện đưa ánh mắt đến, anh cũng phát hiện cô
Cho đến khi Bắc Minh Thiện đẩy cô gái đấy đến sau lưng Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới nhìn rõ, cô bé trong gương, trên mặt có vết sẹo rất dày đặc…
Nhìn là biết, đây là vết thương sau bỏng.
Nhưng mà, lại không ngăn được ngũ quan xinh xắn của cô bé, nếu như không bị thương, nhất định cô bé sẽ vô cùng xinh đẹp.
“Thiện, anh xem, cô gái này mặc rất đẹp…” Cô bé kia chỉ vào Cố Hạnh Nguyên, cười.
Cô bé cười vui vẻ, còn thân mật kéo tay Bắc Minh Thiện, tên ngốc cũng đoán được quan hệ giữ bọn họ
Một màn này, Cố Hạnh Nguyên nhìn lại cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Cô nhìn trong gương, từ đầu đến cuối ánh mắt Bắc Minh Thiện đều không nhìn cô!
Mù cũng nhìn ra được, người đàn ông này đang vờ không, quen, biết cô!
Nhân viên cửa hàng đi nhanh đến: “ha ha, vị phu nhân này, bộ lễ phục này là số lượng có hạn, trước mắt chỉ có một bộ, cho nên…”
Nhân viên cửa hàng vừa nói, vừa nhìn nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên xù lông, vì sao nhân viên gọi cô là tiểu thư, gọi cô bé ngồi xe lăn này là phu nhân.
Cô bé kia vừa nghe, sắc mặt tái xuống…
Nhân viên vội vàng bổ sung: “Nhưng mà cô gái này cũng không nhất định lấy bộ này, phu nhân, ngài và tiên sinh của mình đợi một chút…”
“Không cần!” Cố Hạnh Nguyên xoay người, ầm thầm nắm chặt tay: “Bộ đồ này, tôi lấy rồi!”
Tiếng nói vừa dứt.
Quần áo mắc như vậy, cô đành đánh cược một lần! Cố Hạnh Nguyên cảm giác túi tiền của mình mất máu…
Hay cho một cặp tiên sinh phu nhân, Cố Hạnh Nguyên nhìn ánh mắt e lệ của cô bé kia, và ánh mắt mềm mại trong lúc lơ đãng của Bắc Minh Thiện, càng cảm thấy căn răng cũng phải mua bộ này!
Nhân viên nghe xong vô cùng vui mừng, chỉ cần có người mua, nhân viên cũng không quan tâm người đó là ai.
“A… Thật là tiếc…” Cô bé kéo tay Bắc Minh Thiện: “Thiện, nếu không lát nữa chúng mình đi đến tiệm khác xem sao.”
“Em rất thích chiếc váy này?” Bắc Minh Thiện nhàn nhạt hỏi, giọng điệu dịu dàng.
“Ừ…” Cô bé thành thực gật đầu, cười cười: “Nhưng mà đáng tiếc…Vẫn là thôi đi…”
Nhưng không ngờ, Bắc Minh Thiện lại nhíu mày, xoay người nói với nhân viên …
“Tôi đồng ý trả tiền gấp hai lần, mua bộ này! ”
Nhân viên nghe xong, tròng mắt sắp rớt ra, vội cười: “Anh.. Cái này…”
Cố Hạnh Nguyên giận đến thiếu chút nữa thổ huyết!
Cái người không biết xấu hổ này rõ ràng đang tranh với cô!
“Cửa hàng lớn như vậy, ghi giá công khai, ai cướp được thì thắng! Người ra giá gấp mấy lần để lấy, rõ ràng đây là giao dịch không công bằng, nếu ai cũng làm ăn như vậy, ai còn dám đến mua? Cô nhân viên, nếu cô bán cho anh ta, tôi sẽ đi tố cáo cô!” Cô cũng không phải là đèn cạn dầu, cô sẽ không tặng cho anh, thì sao?
“Cái này…” Vừa nghe tố cáo, nhân viên lại rối rắm, trái phải khó xử.
Cố Hạnh Nguyên híp mắt lại, nắm chặt hai tay