CHƯƠNG 669: MỘT BỮA CƠM KHIẾN NGƯỜI TA KHÓ HIỂU
“Nếu một người khác mà tôi mời còn chưa đến, tôi thấy ba người chúng ta đừng đợi cậu ta nữa. Không bằng chúng ta vừa ăn vừa đợi là được rồi.” La tổng nói rồi, quay người vẫy tay với nhân viên làm việc đứng cách đó không xa.
Nhân viên làm việc đó sau gật đầu thì xoay người đi xuống.
Nhân lúc chờ đồ ăn lên, La tổng đích thân đứng dậy, cầm lấy chai rượu vang đỏ: “Vì hoan nghênh hai vị đang bận trăm công nghìn việc có thể đến đây gặp mặt, tôi trước tiên kính hai vị một ly.”
Nói rồi, ông ta rót đầy một ly trước mặt mình, sau đó cầm lên một hơi uống cạn.
Cố Hạnh Nguyên đối với cảnh tượng như này, cô vẫn hiểu một chút, thấy chủ nhân đã uống rồi, cô cũng ái để chiếc ly không trước mặt mình.
Cô vốn dĩ không thể uống rượu, nhưng tình cảnh này, cũng chỉ có bất chấp mà uống thôi. Cô cũng đứng dậy, khi đang muốn đưa tay cầm lấy chai rượu để rót cho mình thì lại bị Bắc Minh Thiện kéo trở lại chỗ ngồi.
Sau đó, Bắc Minh Thiện cầm ly rượu trong tay lên nghiêng với La tổng: “La tổng, cảm ơn sự thịnh tình của ông, chỉ là Cố tổng cô ấy không thể uống rượu, cho nên ly rượu này của cô ấy tôi uống thay.” Nói rồi anh ngửa đầu uống sạch. Sau đó để chiếc ly rỗng trên bàn.
“Ha ha, thật sự không nhìn ra Bắc Minh tổng còn biết thương hoa tiếc ngọc như thế. Nếu đã là như thế, tôi cũng không miễn cưỡng Cố tổng nữa. Có điều Bắc Minh tổng, cậu vừa rồi nói là uống thay cho Cố tổng, vậy thì ly này của cậu, có phải là…” La tổng cười ha ha, từ ly rượu này, ông ta đã có thể nhìn ra quan hệ giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ở mức độ gì rồi.
Bắc Minh Thiện lại cầm chai rượu, rót cho mình đầy ly, sau đó cái gì cũng không nói mà ngửa đầu uống cạn.
***
“Ha ha, tửu lượng tốt.” La tổng cười ha hả vỗ tay.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện, có điều cô ngược lại không thấy lo lắng gì, loại rượu vang này một hai chai vào bụng, đối với anh mà nói căn bản không tạo nên ảnh hưởng gì. Nhưng dù sao người ta uống thay cho mình rồi, phần nhân tình này tóm lại phải có chút bày tỏ.
“Hôm nay may mắn đến đây, không biết La tổng.” Gần như có một làn gió thổi qua, sau đó là một giọng của người trẻ tuổi.
Cố Hạnh Nguyên rất tự nhiên di chuyển ánh mắt qua.
Ở lối vào sân thượng xuất hiện một bóng người ăn mặc trẻ trung.
Sau khi nhìn thấy anh ta, lông mày của Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu lại, vội thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn đĩa đồ ăn trắng tinh trước mặt.
“Ha ha, vị khách cuối cùng cũng đến rồi, có điều cậu Bắc Minh, cậu đến muộn rồi.” La tổng sau khi xoay người nhìn sang, nụ cười đó viết tràn ngập trên mặt.
“Được được, tôi nhận phạt còn không được sao. Hơn nữa tôi không phải đến tay không. Đâu là Lafite chất lượng tốt.” Lúc nói chuyện, Bắc Minh Diệp Long đã đi đến bên bàn ăn, đêm chai rượu trong tay lên trên bàn.
Cùng lúc đó, ánh mắt của anh ta trước tiên dừng trên người Bắc Minh Thiện, sau đó lại dừng trên mặt của Cố Hạnh Nguyên.
“La tổng, ông không tốt bụng lắm rồi. Nếu đã mời hai vị tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi tới rồi, vậy hà tất gì còn phải mời người vô danh tiểu tốt như tôi đây.”
“Cậu Bắc Minh, lời này cậu là nói sai rồi. Hợp tác giữa hai tập đoàn của chúng ta, chính là xây dựng dựa trên bản thiết kế đó của cậu. thật ra chúng tôi từ lâu đã muốn hợp tác với Bắc Minh Thị, chỉ có điều mãi không có cơ hội này, cho nên, cậu Bắc Minh là một nhân vật không thể thiếu.”
Bắc Minh Diệp Long mỉm cười nhàn nhạt: “La tổng quá khen Bắc Minh tôi rồi, tôi chẳng qua chỉ là góp ít sức nhỏ mà thôi.” Nói rồi, anh ta cầm chai rượu đã uống hết một nửa vừa rồi ở trên bàn: “Tôi đến muộn, tự phạt ba ly. Tôi thấy cũng chỗ này cũng gần đủ rồi. Cũng không phiền rót ra ly nữa, tôi dứt khoát uống như này đi. Tôi nghĩ mọi người không có ý kiến gì đâu.”
Nói rồi, miệng chạm miệng chai hơi ngửa đầu uống.
“Thật là không nhìn ra, mỗi người của nhà Bắc Minh các cậu đều có tửu lượng tốt.”
Không mất bao lâu, Bắc Minh Diệp Long đã uống sạch nửa chai rượu. Anh ta để chai rượu rỗng lên bàn, ngồi ở vị trí trống ở đối diện Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Rất nhanh, ở trước mặt bọn họ đã bày đầy một bàn đồ ăn.
“Xin các vị đừng chê cười, nói là đãi khách, trên thực tế chẳng qua chỉ là mấy món ăn bình thường như này. Vẫn mong mọi người đừng khách khí, xem đây là một bữa cơm bình thường mà tự nhiên dùng đi.” La tổng nói rồi, làm chủ nhân ông ta động đũa đầu tiên.
Mọi người sau khi ăn được vài miếng, chủ đề này bắt đầu.
Đầu tiên là La tổng, đưa ra một bài diễn thuyết hùng hồn. Ý tứ chung chính là không ngừng khen hiệu suất làm việc của tập đoàn Bắc Minh Thị cao như thế nào, chất lượng tốt như thế nào. Sau đó chính là đánh giá bản thiết kế của Bắc Minh Diệp Long như thế nào đã đả động được mình đại loại thế.
Bắc Minh Diệp Long cũng thỉnh thoảng phối hợp khiếm tốn vài câu, sau đó chính là khen Bắc Minh Thiện.
Đối mặt với hai người một xướng một ca này, Bắc Minh Thiện không hề phát biểu gì trước lời khen đó, anh chỉ trưng ra tư thái nhàn nhã dùng đũa gắp đồ ăn trong đĩa trước mặt, cẩn thận thưởng thức.
Dường như hai người này nói toàn bộ đều không có chút liên quan đến bản thân, anh cũng chỉ là một khán giả. Thậm chí chính là một người qua đường trong truyền thuyết.
***
Sau khi nói một đống lời khách sáo, Bắc Minh Diệp Long tiếp chủ đề: “La tổng, khả năng ông còn không biết. Hôm nay đã xảy ra một loạt chuyện lớn.”
La tổng sau khi ăn được hai miếng thì để đũa xuống: “Cậu Bắc Minh, tôi nói không phải hổ thẹn chứ: tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ cần là chuyện trên thương trường, không có chuyện gì có thể che mắt tôi được cả.” Ông ta hơi nhíu mày nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Nhưng tôi hình như chưa có nghe nói đã xảy ra chuyện gì.”
Bắc Minh Diệp Long mỉm cười nhàn nhạt: “Đương nhiên không phải chuyện trên thương trường, mà là khu vui chơi giải trí xảy ra chuyện rồi.”
“Ồ… cậu nói với tôi điều này làm gì, tôi đâu quan tâm đến chuyện này.” La tổng khẽ xua tay với Bắc Minh Diệp Long, ý tứ chính là bản thân căn bản không có hứng thú.
Bắc Minh Diệp Long vừa nhắc đến chuyện này thì Cố Hạnh Nguyện biết anh ta muốn nói cái gì rồi, trước tiên nhìn Bắc Minh Thiện vẫn là vẻ sự việc bên ngoài không liên quan đến mình, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Bắc Minh Diệp Long, hơn nữa khẽ lắc đầu với anh ta, tỏ ý anh ta đừng nhắc đến chuyện này.
Bắc Minh Diệp Long nhận được ánh mắt mà cô nhìn sang mình, cũng biết ý của cô. Nhưng anh ta cảm thấy cần thiết phải nhắc một chút. Anh ta chỉ mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên, sau đó nói tiếp chủ đề:
“La tổng, nếu như ông nếu như không biết tin tức mới này, tôi bảo đảm ông sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”
“Ổ? Nếu đã nói như thế, vậy thì tôi nghe thử xem, rốt cuộc là chuyện gì có thể được cậu Bắc Minh chú ý như thế.”
“La tổng, cũng không có chuyện gì để nói, tôi thấy chúng ta vẫn là nói vài chuyện khác đi. Còn về lần hợp tác này của tập đoàn Bắc Minh Thị và tập đoàn Gia Thành rất thành công, tôi nghĩ hai nhà chúng ta ngày sau không phải…”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyện nói hết lời thì bị La tổng đã cắt ngang: “Cố tổng, cô không cần gấp gáp như thế, chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta có thời gian thì để hai chúng ta bàn bạc riêng. Chỉ là bây giờ tôi ngược lại có hơi hứng thú nghe thử chuyện mà cậu Bắc Minh nói.”
La tổng không hổ là một lão cáo già, từ trong ngữ khí của Cố Hạnh Nguyên thì có thể nghe ra một vài manh mối, ông ta mỉm cười: “Cố tổng, lẽ nào chuyện mà cậu Diệp Long nói có chút liên quan đến cô sao?”
“La tổng chê cười rồi, đó chẳng qua chỉ là một vài chuyện nhỏ mà thôi.”
“Đã lên TV sao có thể là chuyện nhỏ chứ. Cố tổng, cô không cần khiêm tốn. Bắc Minh tổng dũng cảm đánh nhau với bọn côn đồ, chuyện này đâu phải chuyện gì không thể cho người ta biết. La tổng người ta là đối tác làm ăn với Bắc Minh Thị chúng ta, cũng không tính là người ngoài. Chú nói xem đúng không chú hai.”
Bắc Minh Diệp Long lần nữa ném chủ đề cho Bắc Minh Thiện.
Nếu như anh không dám nói, đó chính là vấn đề của anh rồi, đồng thời cũng sẽ chọc La tổng không vui, cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn.
Anh ta biết, Bắc Minh Thiện luôn là người không thích khoa trương, bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu đều không muốn có quá nhiều người biết được. trừ phi là vừa hay bị bắt gặp, không thể tránh được.
Đây là đang lợi dụng tính cách đặc biệt của Bắc Minh Thiện, cố tình chọc giận anh, từ đó đạt được mục đích tiếp theo của anh ta.
Ánh mắt của ba người đều tập trung trên người Bắc Minh Thiện, nhìn anh sẽ có thái độ như nào.
Bắc Minh Thiện không có cảm xúc gì, sau khi ăn hai miếng thì nói: “Diệp Long nói đúng, đâu phải chuyện gì không thể cho người ta biết, hơn nữa còn lên TV rồi, có gì không thể nói ra. Có điều, tôi muốn để Cố tổng kể chuyện này, cô ấy cũng coi như là một nửa đương sự.”
Anh không bằng lòng để Bắc Minh Diệp Long đi nói, cũng là vì đứa cháu trai này của anh ta đâu đâu cũng muốn tìm lỗi của anh để nói. Tuy đây không phải chuyện xấu, nhưng cũng không thể để anh ta thêm mắm dặm muối bừa bãi.
Anh hy vọng Cố Hạnh Nguyên kể ra, cũng là muốn từ trong đó nghe thử cách nhìn của cô đối với chuyện này.
***
Cố Hạnh Nguyên lập tức trợn mắt nhìn Bắc Minh Thiện, bảo cô nói, thế mà anh cũng nghĩ ra được. Cô đâu phải người giải cứu, cũng không phải người được cứu, có thể kể ra được sao.
Dường như lại không thể đem chuyện này giống như quả bóng da mà đá đi, sau khi đá một vòng lại quay lại dưới chân của Bắc Minh Diệp Long. Đặc biệt là trước mặt người ngoài, tóm lại không thể để người khác thấy người của Bắc Minh Thị đều không đáng tin như thế, kể câu chuyện cũng đẩy hết người này đến người kia ở đây được.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, không phải trở thành trò cười lớn hay sao. Sau này sẽ có công ty nào muốn hợp tác với Bắc Minh Thị.
Bắc Minh Thị tuyệt đối không thể lụi bại trong tay mình được.
Cô nhìn ba người kia, sau đó hắng giọng, đem sự tình xem được từ trên TV và trên đường chạy đến khu vui chơi giải trí, từ trong đài nghe được kể lại đơn giản một lượt, đương nhiên cô tránh một chút sự việc không rõ thực hư, những lời đánh giá không khách quan của cánh phóng viên đối với sự việc.
Nói đến cuối cùng, cô lần nữa đưa ánh mắt nhìn La tổng: “La tổng, xin đừng chê cười, đối với chuyện này thật sự tôi cũng chỉ là về sau mới biết. Cho nên tôi cũng chỉ có thể nói được nhiêu đó. Bắc Minh tổng anh ấy là một người ba, nói chung trong chuyện này vẫn tương đối tận chức và có trách nhiệm.”
La tổng gật đầu, trong quá trình nghe, còn thỉnh thoảng đưa ánh mắt tán thưởng sang Bắc Minh Thiện: “Cố tổng nói không sai, Bắc Minh tổng quả thật là một người ba không tồi. Trước đây tôi chỉ là cảm thấy cậu ấy là nhân vật nổi tiếng luôn chuyên nghiệp, không ngờ cậu ấy còn có một mặt này, điều này khiến tôi cảm thấy cậu ấy càng thêm đáng được kính nể.”
“La tổng khách khí rồi, tôi chẳng qua chỉ là làm chuyện mà tôi nên làm mà thôi, căn bản không đáng được nhắc tới. Dù sao Cố tổng cũng không dễ dàng rồi, một mặt phải chăm sóc cuộc sống của tụi nhỏ, mặt khác còn phải nhọc lòng xử lý các công việc trên dưới của tập đoàn. Cô ấy mới là người càng đáng được kính nể.” Lần này Bắc Minh Thiện ngược lại không tiếp tục khách khí nữa, liền khen Cố Hạnh Nguyên một phen.