CHƯƠNG 393: ĐÔI MẮT TRƯỚC CỬA SỔ
“Điều này không cần mọi người nhắc nhở, em tự biết nên làm như thế nào.” Dương Dương tràn đầy tự tin nói.
Anna mỉm cười: “Dương Dương đã lớn rồi, không cần người khác chỉ điểm đúng không?”
Dương Dương quay đầu tán thành với Anna: “Đúng thế, giờ cháu cũng không phải Cố Dương Dương trước kia nữa.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ, thì nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng ô tô.
Cố Hạnh Nguyên vội thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn lại của Dương Dương cho vào trong vali, sau đó nói: “Dương Dương, chúng ta ra ngoài thôi.”
Dương Dương khẽ gật đầu.
Khi Hình Uy còn chưa tắt máy xuống xe, Cố Hạnh Nguyên đã kéo va li ra, Dương Dương chạy ngay phía trước cô.
“Hi, chú đầu bếp, đã lâu không gặp.” Dương Dương vừa nói vừa vẫy tay với Hình Uy.
“Cậu chủ Dương Dương.” Dứt lời, Hình Uy vội mở cửa xuống xe, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên đang nhấc vali cách đó không xa: “Cô Cố, để tôi.”
Dứt lời, Hình Uy bước mấy bước đã đi tới trước mặt cô, duỗi tay, nhận lấy va li của Dương Dương, xoay người đi về phía sau xe, mở cốp xe, để vali vào.
Cố Hạnh Nguyên đưa Dương Dương lên xe.
Sau đó Hình Uy cũng lên xe, Cố Hạnh Nguyên nói với Hình Uy nói: “Chúng ta đừng về nhà Bắc Minh ngay, hãy lái xe đến nơi khác, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hình Uy nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Anh ta chậm rãi lái xe rời khỏi ngõ nhỏ, anh ta hỏi: “Thưa cô, xin hỏi chúng ta định đi đâu?”
“Anh cứ lái đi, để tôi nghĩ xem đi đâu.”
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ xe. Cô rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, ngày nào cũng trải qua cuộc sống có chút đơn điệu, dù sống ở thành phố này, nhưng lại lạ lẫm với nơi này như vậy.
Khi Cố Hạnh Nguyên cau mày nghĩ, Dương Dương đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn đi ăn kem ly, ở gần đây có một cửa hàng kem ly, bạn học của con đều đã ăn rồi, đều nói hương vị rất ngon.”
Lúc đầu Cố Hạnh Nguyên định từ chối, nhưng lại nghĩ, chuyện cô và Hình Uy nói Dương Dương không biết tốt hơn, nếu không thằng nhóc sẽ truyền hết những lời này cho toàn thành phố mất.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được, vậy đi nơi đó đi.”
Thấy mẹ đồng ý, Dương Dương vui như mở cờ trong bụng, nói: “Chú đầu bếp, cháu chỉ đường cho chú.”
Dưới sự chỉ dẫn của Dương Dương, xe nhanh chóng đi tới một cửa hàng kem ly gọi là “Kem Ma Thuật”.
Cố Hạnh Nguyên xuống xe quan sát vị trí cửa hàng, thì ra cách văn phòng luật sư Bất Phàm không xa, chỉ cần đi bộ hai ba phút là có thể đến.
Chẳng trách mấy ngày trước vừa đốt pháo vừa bắn pháo hoa, thì ra là cửa hàng này khai trương.
Bàn tay nhỏ của Dương Dương nắm chặt tiền mà Cố Hạnh Nguyên cho rồi vui vẻ chạy vào trong cửa hàng.
“Dương Dương, chạy chậm chút, con đi vào trước gọi đồ đi, mẹ và chú Hình Uy ở chỗ này nói chuyện chút.” Cố Hạnh Nguyên dặn dò Dương Dương.
“Vâng, hai người nhanh vào nhé.” Dương Dương quay đầu nói, sau đó bóng dáng nhỏ bé chạy vào trong cửa hàng. Lúc này, trong xe chỉ còn lại hai người Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên.
Hình Uy tắt máy xe, quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Thưa cô, cô có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
Thật ra, dọc đường Cố Hạnh Nguyên luôn suy nghĩ, làm sao nói với Hình Uy chuyện Lạc Kiều mang thai.
Nhưng giờ nghe anh ta hỏi, Cố Hạnh Nguyên lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Hạnh Nguyên nói: “Kiều Kiều đã trở về, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Cô bất ngờ nói vậy khiến Hình Uy cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta tỏ vẻ bất lực nói với Cố Hạnh Nguyên: “Thưa cô, cô cũng không phải không biết, cô Lạc căn bản không nghe điện thoại của tôi.”
“Có nghe điện thoại hay không đó là chuyện của cô ấy, có gọi hay không lại là chuyện của anh. Hơn nữa, hoàn cảnh của cô ấy bây giờ không như trước kia, khá đặc biệt, cần phải có đàn ông bên cạnh chăm sóc cô ấy, hiểu chưa?”
Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên rút một tờ giấy ghi chú từ trong túi xách ra, cầm bút nhanh chóng ghi lên địa chỉ của Lạc Kiều, rồi đưa cho Hình Uy.
Hình Uy cầm địa chỉ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô Lạc, cô ấy làm sao thế?”
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy vừa bực vừa buồn cười: “Cô ấy là phụ nữ, còn có thể có chuyện gì chứ, còn không phải do anh gây ra sao?”
Nghe vậy, Hình Uy khẽ đứng hình, mặt biến sắc: “Thưa cô, trong khoảng thời gian này cô Lạc vẫn luôn trốn tránh tôi, thì tôi làm sao gây ra được chuyện gì cho cô ấy chứ?”
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Hình Uy: “Việc này là do anh gây ra từ ba tháng trước, anh đã làm ra một mạng người.” Ba tháng trước? Làm ra mạng người.
Mấy chữ mấu chốt này, khiến sắc mặt Hình Uy thay đổi.
Hình Uy cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó giọng trầm khàn: “Có phải ngày đó tôi đánh mấy người đó bỏ chạy, có người xảy ra chuyện, nên giờ bọn họ tìm đến cô Lạc gây phiền phức hay không?”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong, cảm thấy không còn gì để nói: “Sau khi anh và Kiều Kiều ở bên nhau một đêm thì đã làm ra mạng người. Tôi đã nói rõ ràng như vậy, anh vẫn chưa hiểu sao?”
Hình Uy vẫn lắc đầu vẻ không hiểu.
Lúc này có tiếng gõ cửa xe vang lên, Dương Dương ở bên ngoài giơ kem ly lên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy, cô thật muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong chứa cái gì, anh ta đi theo Bắc Minh Thiện đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng học được, mà sao phương diện này lại bí đặc như vậy chứ.
“Khi về, anh hãy nói những lời này cho ông chủ của anh xem, xem anh ấy giải thích với anh như thế nào.” Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên thò người ra mở cửa xe để Dương Dương chui vào.
“Mẹ, cho mẹ ăn một miếng này.” Nói xong, Dương Dương giơ kem ly đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
“Cục cưng ngoan quá.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói, cắn một miếng nhỏ: “Ừ, ăn ngon thật, con từ từ ăn đừng để rơi vào quần áo và xe.”
Nói xong cô nháy mắt với Hình Uy.
Hình Uy lại ngồi xuống, nổ máy xe chạy về phía nhà tổ nhà Bắc Minh.
Khi xe chạy vào nhà tổ nhà Bắc Minh, Cố Hạnh Nguyên không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Bất cứ ai ở đây cũng khiến cô cảm thấy căng thẳng, nhất là bà Bắc Minh và Bắc Minh Thiện.
Nếu như nói có người có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm thì chắc là Bắc Minh Đông.
“Thưa cô, chúng ta đến rồi, mời xuống xe.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, dẫn Dương Dương xuống xe.
Hình Uy gọi người giúp việc tới nghênh tiếp, đem vali phía sau tới phòng ngủ của Dương Dương, sau đó dẫn đầu đi vào đại sảnh.
Cố Hạnh Nguyên nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương đang theo phía sau.
Trong một gian phòng không bật điện ở tầng hai, một người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra cổng.
Gương mặt trắng nõn mang theo vết sẹo lộ ra dưới ánh trăng, nhìn vừa có vẻ thê lương vừa đáng sợ.
Cô ta cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Dương Dương đi vào nhà Bắc Minh, bàn tay trắng nõn nắm chặt rèm cửa rủ xuống bên cạnh.
Khi Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương đi vào đại sảnh, cô ta cũng quay người biến mất trước cửa sổ.
Trong đại sảnh, Bắc Minh Đông đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi với Giang Tuệ Tâm. Mẹ đã trở về rồi, anh cũng đợi sau khi an táng ba xong thì quay về làm việc.
Hình Uy đi vào khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông: “Bà Bắc Minh, cậu ba Bắc Minh, tôi đã đón cậu chủ Dương Dương về rồi.”
Dương Dương cũng kêu lên: “Bà nội, chú ba, cháu đã về rồi.”
Bắc Minh Đông quay đầu thì thấy hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương, sau đó cười nghênh đón, một tay ôm lấy Dương Dương: “Ha ha, hai ngày nay cháu thật vui vẻ thoải mái nhỉ, bỏ lại chú nhàm chán như vậy.”
Vừa nói vừa mỉm cười khẽ gật đầu với Cố Hạnh Nguyên.
“Tên nhóc thối này, ở với mẹ ở bệnh viện chán quá hả, đúng là ở lâu trên giường bệnh mới biết con có hiếu không, mẹ mới ở bệnh viện mấy ngày mà con đã chê mẹ rồi. Nếu vậy, sau này mẹ mà bệnh thì con đừng đi theo mẹ nữa.” Giang Tuệ Tâm ngồi trên ghế sô pha tức giận quở trách con trai.
Bắc Minh Đông ôm Dương Dương quay đầu: “Mẹ, con chỉ tiện mồm nói một câu mà mẹ lại coi là thật sao.”
Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn con trai: “Mau ôm Dương Dương đến cho mẹ nhìn một chút, ở chỗ mẹ nó có phải bị đói gầy đi rồi hay không.”
“Mẹ, mẹ nhìn xem ai tới này.” Bắc Minh Đông vội vàng nói.
Thuận tiện đặt Dương Dương xuống đất: “Cháu về phòng mình trước đi, lát nữa chú sẽ đi tìm cháu chơi.”
Dương Dương khẽ gật đầu, vừa rồi lời bà nội nói nó đều nghe được, nên nó cũng không nói gì với bà nội mà chậm rãi chạy lên tầng.
Cố Hạnh Nguyên đã nghe thấy lời Giang Tuệ Tâm vừa nói, dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.
Giang Tuệ Tâm quay đầu liếc thấy Cố Hạnh Nguyên ở phía sau Hình Uy, bà ta lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ hừ một tiếng: “Cũng không biết người giúp việc làm ăn thế nào, bảo đón Dương Dương về chứ đâu có nói đón cả mẹ nó đến.”
Hình Uy nghe vậy nói: “Bà Bắc Minh, mời cô Cố tới là ý của ông chủ.”
Nghe thấy Bắc Minh Thiện bảo Cố Hạnh Nguyên đến, dù không thể chỉ trích cái gì, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn nói: “Bây giờ gọi cô ta tới làm gì, chẳng lẽ nó không biết khi ông cụ còn sống ghét nhất người phụ nữ này sao. Bây giờ tro cốt của ông cụ còn chưa lạnh, đã bảo cô ta tới, như vậy thích hợp sao.”
“Mẹ, mẹ bớt lời chút đi.” Dứt lời, Bắc Minh Đông dìu Giang Tuệ Tâm lên: “Mẹ mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói thế nào, bảo mẹ nghỉ ngơi thật nhiều, bớt nóng nảy.”
Giang Tuệ Tâm khe hừ một tiếng: “Hừ, bác sĩ bảo mẹ không nóng nảy thì mẹ có thể không nóng nảy à? Hừ, mẹ già rồi, không ai quan tâm đến lời của bà già này nữa rồi.”
Nói xong, bà hất tay Bắc Minh Đông ra, quay người đi về phía cầu thang.
Hình Uy thấy bà Bắc Minh đi lên tầng thì nói với Cố Hạnh Nguyên: “Xin cô đừng để ý, ông cụ vừa qua đời, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa ổn định lắm. Chúng ta đi phòng sách của ông chủ thôi, ông ấy đang ở đó chờ chúng ta.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Tôi có thể hiểu được thái độ của bà Bắc Minh đối với tôi cũng như tâm trạng của bà ấy bây giờ.” Dứt lời, cô theo Hình Uy đi đến cửa phòng sách của Bắc Minh Thiện.
Sau khi Hình Uy đi, Bắc Minh Thiện xem từng bản thiết kế, đến cuối cùng chỉ chọn ra được hai bản thiết kế anh tạm hài lòng, cái thứ nhất là của lão Dư trưởng bộ phận thiết kế, cái thứ hai chính là của Diệp Long.
Phong cách thiết kế của Diệp Long sáng tạo hơn so với thiết kế cứng nhắc của lão Dư, hơn nữa còn hơi giống phong cách trước kia của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện cũng khá thích thiết kế của Diệp Long, chỉ có điều khi xem bản thiết kế này, anh có chút do dự.
Rốt cuộc có nên chọn dùng thiết kế của anh ta không, nếu chọn dùng có thể khiến anh ta càng trở nên ngông cuồng tự đại, khó quản thúc hay không.
Lúc này, tiếng gõ cửa phòng sách của anh vang lên, Bắc Minh Thiện đặt bản thiết kế ở cạnh bàn, sau đó nói: “Vào đi.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng sách mở ra.
Hình Uy dẫn Cố Hạnh Nguyên đi vào: “Ông chủ, tôi đã đón cô Cố và cậu chủ Dương Dương trở về.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó đứng dậy, đi đến ngồi xuống trước một bàn trà làm bằng rễ cây cổ thụ bên cạnh bàn làm việc.
Sau đó anh chỉ vào một gốc cây đối diện mình, nói với Cố Hạnh Nguyên: “Em cứ ngồi thoải mái đi.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu ngồi xuống.
Hình Uy cúi người cầm ấm trà rót trà cho hai người, sau đó đứng nghiêm ở một bên.