Bọn họ lại nghe thấy Cố Hạnh Nguyên nói thêm ——
“Chờ gặp được người đàn ông thích hợp thì sẽ sinh em gái cùng mẹ khác ba cho hai anh em.”
Cô hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu giống như dính lấy mật ngọt vậy.
Nhất là khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, dường như tỏa ra một vòng ánh sáng màu trắng, đó là tình thương của người mẹ.
“Chuyện này…” Cô Phương ngây người.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện lập tức biến thành xanh mét.
Em gái cùng mẹ khác ba?
Phỉ Nhi sắp rơi nước mắt bỗng dừng lại, gần như nín khóc mỉm cười. Cuối cùng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì…”
Dương Dương sửng sốt vài giây rốt cuộc cũng khép miệng lại.
Miệng nhỏ đầy dầu mỡ lập tức nở nụ cười tươi hấp dẫn chết người không đền mạng.
Trong miệng cậu còn thịt gà, lời nói không rõ: “Mẹ thiệt (thật) sao? Còn muốn sinh em gái nhỏ cho tụi con sao? Oh yeah, thật là quá tốt!”
Nụ cười của Dương Dương gần như sáng mù mắt Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên trả lời con trai, cưng chiều nói: “Cũng có thể, sinh em gái để quản lý con, đỡ làm cho mẹ nhọc lòng!”
Cô nói lời này chắc chắn làm cho ngọn lửa trong lòng Bắc Minh Thiện lập tức bùng cháy.
Vô cùng nóng bỏng.
Nhưng Bắc Minh Thiện là ai chứ, không ai có thể lợi hại hơn anh!
Rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đã run rẩy, nhưng còn giả vờ ưu nhã, giả vờ bình tĩnh, đủ loại giả vờ.
Cô Phương gần như nhìn Bắc Minh Thiện lớn lên, sao bà có thể không nhìn ra suy nghĩ của Bắc Minh Thiện chứ?
Chỉ là đứa nhỏ này quá sĩ diện. Cho dù bà có lòng muốn giúp anh, nhưng anh phải hiểu rõ hai chữ tình yêu này không thể chứa một hạt cát nào.
Lúc này Phỉ Nhi chính là hạt cát đó, hơn nữa còn là hạt cát rất lớn.
Cô Phương thở dài lắc đầu, đành phải nói giúp vào——
“Dương Dương, bà cô cảm thấy tình cảm của anh em cùng mẹ cùng ba sẽ tốt hơn.”
Cô Phương lại nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên có chút mất tự nhiên cười: “Dì, chuyện này cũng chưa chắc. Có người không hề có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm lại rất tốt.”
“Nói như vậy…” Khuôn mặt trắng nõn Trình Trình khẽ cười, lặng lẽ nhuộm màu rực rõ, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Con không ngại có thêm mấy em gái như thế.”
Xinh đẹp.
Lời này khắc sâu vào lòng Cố Hạnh Nguyên.
Cô khen ngợi nhìn con trai cái, lúc này cô thật sự rất vui vẻ có hai đứa con trai ở bên cạnh mình!
Nhưng đôi mắt Bắc Minh Thiện lạnh lẽo lập tức trầm xuống.
Anh không thay đổi sắc mặt nhìn Trình Trình một cái, đứa nhỏ này nhẹ nhàng như mây trôi, vui mừng, sắc mặt sung sướng, đúng là lời nói thật lòng!
Nhưng sao anh càng nhìn càng không vừa mắt chứ?
Dương Dương gây rối thì thôi, không nghĩ tới Trình Trình cũng sẽ đổ dầu vào lửa!
Anh nhướng mày, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi vị nguy hiểm: “Trình Trình đã ăn no chưa?”
Có nghĩa là: Ăn no không có việc gì làm, bắt đầu sợ thiên hạ chưa loạn sao?
“…” Trình Trình im lặng không nói, lúc này cậu mới biết không nên chạm vào vảy ngược của ba nữa, tránh phải làm bia đỡ đạn.
Đương nhiên Trình Trình biết rõ, còn có một tên ngốc sẽ xung phong làm bia đỡ đạn thay cho mình.
Quả nhiên Dương Dương quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Thiện nói——
“Ôi, con nói này ông già, đừng xen miệng vào được không! Bọn con đang bàn bạc kế hoạch sinh em gái với mẹ, có liên quan chim gì với ba sao?”
Dương Dương nói câu ‘có liên quan chim gì với ba sao’ thật sự đã đụng vào vảy ngược của người nào đó!
Hơn nữa còn là vảy ngược đau nhất!!
Bởi vì Cố Hạnh Nguyên sinh em gái cùng mẹ khác ba cho mấy đứa con trai, thật sự không liên quan đến ‘chim’ của Bắc Minh Thiện…
Quả nhiên trên trán người nào đó dày đặc mây đen!
Giả vờ ưu nhã gì đó, giả vờ bình tĩnh cao quý gì đó cũng bị câu nói này của Dương Dương hoàn toàn xé nát!
“Bắc Minh, Tư, Dương!”
Giọng điệu quen thuộc làm cho người ta sởn tóc gáy phát ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng của Bắc Minh Thiện.
Khiến thần kinh của những người đang ngồi không khỏi căng thẳng.
Đương nhiên ngoại trừ Dương Dương, tên nhóc này không có thần kinh. Cho nên cậu sẽ không có mấy bệnh về thần kinh, ví dụ như bệnh tâm thần?
Sau đó dáng người cao lớn của Bắc Minh Thiện bỗng nhiên đứng lên, cánh tay dài xách cơ thể bé nhỏ của Dương Dương lên: “Xem ra đây là lúc dạy cho con biết thế nào là kính trọng yêu thương ba mẹ!”
Anh nói xong thì lộn ngược Dương Dương lại xách ra ngoài!
Động tác này thật sự quá nhanh, quá tàn nhẫn, quá chuẩn!
Dường như Dương Dương giống như chú thỏ trắng nhỏ bị Bắc Minh Thiện bắt trong tay, xoay người đi ra ngoài…
Nhanh đến mức Cố Hạnh Nguyên không kịp phản ứng, cô hoàn toàn không ngờ Bắc Minh Thiện lại nổi giận vào lúc này!
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh! Sự cao quý ưu nhã lý trí tỉnh táo của anh đi đâu rồi?
“Bắc Minh Thiện, anh dừng tay lại, anh định làm gì với Dương Dương——”
Cố Hạnh Nguyên muốn đứng dậy ngăn cản nhưng cô Phương kéo cô lại, cô Phương lắc đầu cười nói: “Cứ mặc kệ bọn họ. Có một số việc phải để bọn họ giải quyết theo cách của đàn ông.”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, ở trước mặt cô Phương nên cô nhịn xuống.
Cô thấy anh ngược đãi Dương Dương như vậy, người mẹ nào đành lòng chứ?
Cô Phương nhìn ra sự lo lắng của cô: “Được rồi, ngồi xuống đi, mặc kệ hai ba con bọn họ, chúng ta tiếp tục ăn…”
Cố Hạnh Nguyên kiềm chế cảm xúc trơ mắt nhìn Bắc Minh Thiện tức giận đưa Dương Dương ra ngoài cửa…
Dương Dương bị treo ngược, đến khi đùi gà chiên ngậm một nửa trong miệng rớt ra ngoài thì cậu nhóc nổi giận. Lúc này cậu mới rống lên—
“Này, ông già đáng chết, ông buông tôi ra…”
Tên nhóc đáng thương, với dáng người nhỏ bé của cậu thì sao có thể đấu lại ba già cao gần gấp đôi mình chứ?
“Con còn dám la lên thử xem! Con có tin ba đánh gãy chân chó của con không!”
Hai cha con nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của Dương Dương——
“La thì la! Ông già đáng chết, ông già thối tha, ông già đáng ghét!”
‘Chát!’ Trên mông của Dương Dương bị đánh một cái.
“Hu hu ——” Dương Dương kêu một tiếng, thê thảm gào lên,giống như con khỉ nhỏ nhanh chóng đánh vào người Bắc Minh Thiện, không phải nói đánh gãy chân sao: “Ông là đồ chim chết, sao ông lại đánh vào mông chứ!!”
“Con là con trai ba, ba muốn đánh vào đâu thì đánh!”
“Ông không quyền làm như vậy! Tôi do mẹ sinh ra, không phải do ông sinh!!!”
“Không có ba thì sao mẹ con có thể sinh chứ!”
“Không có ông thì mẹ vẫn có thể sinh! Bởi vì còn có ba khác!” Câu này của Dương Dương lại chọc trúng vào trái tim của Bắc Minh Thiện!
‘Chát chát chát ’…
“A a a a… Đau đau đau…”
“Bắc Minh Tư Dương, con tốt nhất nghe cho rõ đây! Đời này con đừng hy vọng có người ba khác, càng đừng hy vọng có em gái cùng mẹ khác ba, trừ khi giẫm qua xác ba!”
“Hu hu hu, Bắc Minh Thiện Đất Đen, ông chờ đó! Sau khi tôi trưởng thành thì cho dù ông chôn ở dưới đất, tôi cũng nhất định đào xác ông lên giẫm hai cái…”
“Được lắm, dám nguyền rủa ba con đúng không!”
‘Chát! Lại một phát nữa, mông Dương Dương rất đau rát.
“Hu hu… Ông không phải là ba tôi! Tôi không có người ba như vậy… Tôi muốn mẹ, nếu tôi không có ba thì cũng muốn có em gái… Hu hu hu hu hu…”
“Con còn dám nói!” Bắc Minh Thiện tức giận đến sắc mặt xanh mét!
Mỗi câu Dương Dương gào lên giống như cây kim đâm vào trái tim anh!
“Hu hu hu, tôi muốn nói…”
Chát chát chát…
Trong phòng, trên bàn cơm trở nên nặng nề.
Bởi vì Bắc Minh Thiện tức muốn hộc máu xách Dương Dương đi ra ngoài dạy dỗ khiến mọi người không có tâm trạng ăn uống.
Phỉ Nhi cảm thấy ăn không có mùi vị gì.
Cố Hạnh Nguyên vừa ăn vừa lo lắng.
Cô Phương giống như đang suy nghĩ.
Chỉ có Trình Trình vẫn ăn uống cao quý ưu nhã.
Bên ngoài tiếng khóc của Dương Dương như quỷ khóc sói gào, vô cùng chói tai.
Trình Trình không khỏi thở dài, chậc chậc chậc, người ba này đúng là ra tay tàn nhẫn, Trình Trình không cần nghĩ cũng đoán được chắc chắn đầu của ba đang bốc khói, có thể thấy được đây không phải là nổi giận bình thường…
Xem ra chuyện để mẹ sinh em gái cùng mẹ khác ba đã chọc vào ranh giới cuối cùng của ba rồi.
Khóe miệng Trình Trình cong lên như có như không lại nhanh chóng biến mất. Tâm trạng lập tức tốt hơn.
Dương Dương, anh trai xin lỗi em. Buổi tối, anh trai sẽ đền bù mấy phao câu gà cho em…
(Hai anh em này, lúc nãy Dương Dương muốn xin lỗi em Cửu Cửu cũng nói bồi thường phao câu gà… Không hổ là ba anh em ruột! )
Em Cửu Cửu đang ở Sabah, khi bàn tay nhỏ múc cơm thì không hiểu sao lại bị sặc…
“Khụ khụ khụ…”
“Sao vậy? Chậm một chútkhụ ác…” Anna vội vàng vỗ lưng cô nhóc: “Gà hầm hôm nay không ngon sao?”
“Khụ khụ khụ…” Cô bé ho đến mặt đỏ bừng: “Ăn nhon (ngon) lắm…”
“Ha ha, vậy thì từ từ ăn, dì sẽ không giành với con, đừng sặc nữa.”
Cửu Cửu gật đầu, phồng má, quan sát gà hầm rồi chỉ vào hỏi: “Dì Anna, chỗ đó nà (là) cái gì?”
“Ha ha, cái đó sao?” Anna mỉm cười: “Đó là phao câu gà, nhưng không ăn được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì phao câu gà là nơi dơ bẩn nhất của con gà, bình thường không ăn được.”
“Giống như nơi Cửu Cửu đi nặng sao?”
Mặc dù cô nhóc mới hai tuổi nhưng đã lộ ra dáng vẻ tinh nghịch như quỷ, tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, quả nhiên nói một chút đã hiểu.
“Ha ha, đúng vậy, Cửu Cửu thật là thông minh.” Anna thuận tiện nói thêm một chút kiến thức an toàn cho cô bé: “Sau này Cửu Cửu ở bên ngoài, cho dù ai đưa phao câu gà cho con thì cũng không được ăn.”
“Ừm ừm! Con biết rồi, dì Anna.” Cửu Cửu lập tức nghe lời.
Thì ra phao câu gà là nơi con gà đi nặng!
Cửu Cửu nhớ kỹ sau này ai đưa phao câu gà cho mình ăn thì sẽ đưa lại cho người đó ăn, hừ!
(Giấc mộng tan vỡ. Dương Dương trông cậy phao câu gà có thể bồi thường cho em Cửu Cửu, Trình Trình cũng trông cậy vào phao câu gà có thể bồi thường cho Dương Dương. )
Sau bữa cơm tối.
Cô Phương cho người đưa Phỉ Nhi về nghỉ ngơi trước.
Cố Hạnh Nguyên cảm ơn cô Phương, nắm tay Trình Trình muốn đi tìm Dương Dương.
Không ngờ cô Phương kéo tay Cố Hạnh Nguyên: “Khoan đã, Hạnh Nguyên, không biết con có tiện trò chuyện với bà già này hay không?”
Trình Trình rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô Phương: “Mẹ, mẹ trò chuyện với bà cô đi, con đi tìm Dương Dương là được.”
“…” Cố Hạnh Nguyên nhìn cô Phương gật đầu, cô nói với Trình Trình: “Vậy con phải an ủi tên nhóc kia thật tốt nhé?”
Trình Trình hơi hơi cười nhạt một chút: “Ân. Mẹ yên tâm, Dương Dương là nam tử hán, không yếu ớt như vậy đâu.”
Cô Phương chờ Trình Trình rời đi mới thở dài hỏi: “Hạnh Nguyên, cô thay mặt Thiện xin lỗi con, cô nhìn ra được tên nhóc Thiện rất quan tâm con.”
“Xin lỗi? Cô…”
“Cô biết chuyện của Phỉ Nhi là điều Thiện có lỗi với con nhất. Cho nên cô thay mặt Thiện xin lỗi con.”