Thấy anh im lặng lúc lâu mà vẫn chưa lên tiếng, cô hơi lúng túng, âm thanh trong trẻo ấp úng hỏi: “Tôi biết có thể anh sẽ không đồng ý với yêu cầu của tôi, nhưng mà Bắc Minh Thiện, dù sao cuối tuần này anh sẽ kết hôn rồi, anh và Phỉ Nhi sẽ xây dựng… hạnh phúc gia đình… Khi đó, hai người cũng sẽ có con của hai người…”
Nói đến đây, cô chợt cảm thấy cõi lòng chua xót, nhếch môi cười lạnh: “Như vậy, chẳng thà để Trình Trình và Dương Dương ở với tôi, để tránh quấy rầy cuộc sống sau kết hôn của hai người…”
Cô bỗng phát giác bả vai mình bị anh bóp chặt, không kìm được nhíu mày.
Bên tai cô truyền đến âm thanh lạnh lùng của anh:
“Đừng hòng.”
Hai chữ ngắn gọn mạnh mẽ đã hoàn toàn đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Em đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Bắc Minh Thiện trầm giọng, hết sức không vui nói.
Khi cô nói ra những lời này, trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận vô cớ.
Ngón tay thon dài miết mạnh xuống bầu ngực cao ngất của cô như trừng phạt.
“A…” Cô cắn môi kêu đau.
Nào ngờ, miệng cô vừa há ra đã bị anh phong kín.
Trong căn phòng tối đen lặng lẽ xông lên một mùi thơm mê người.
Nhiệt độ lướt qua từng lớp da thịt của cô, anh không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng hoặc né tránh nào, vội vàng xâm chiếm.
Một lúc lâu sau, một âm thanh lạnh lùng bỗng xẹt qua màng nhĩ của cô.
“Sẽ không có con.”
“Hả?” Cô trố mắt, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lần này, hơi thở lành lạnh của anh khẽ lướt qua môi cô, gằn từng chữ: “Tôi và Phỉ Nhi sẽ không có con.”
Anh nói một cách khẳng định.
Thậm chí anh có thể chắc chắn, ngoài người phụ nữ này, cả đời này sẽ không có người thứ hai có thể làm mẹ của con anh.
Huống hồ, cả ba anh em nhà Bắc Minh đều là cùng ba khác mẹ, anh không hi vọng con anh sẽ lại có những người anh em như thế.
Nếu có, nhất định phải là cùng ba cùng mẹ, cùng dòng máu.
Cố Hạnh Nguyên không khỏi cảm thấy chấn động, cô cố gắng đè nén cảm giác vui mừng khó hiểu xuống, nhưng sau đó lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Nói như vậy, cả đời này, có đánh chết anh cũng sẽ không buông tay Trình Trình rồi.
Cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô chép miệng: “Anh và người phụ nữ nào có con hay không thì có quan hệ gì với tôi, nên không cần phải nói chuyện đó với tôi.”
Ánh mắt anh ảm đạm: “Nên em không cần quan tâm cuộc sống sau khi kết hôn của tôi phải không.”
Khi nói đến hai chữ “sau khi kết hôn”, anh hơi nghiến răng nghiến lợi, dường như hết sức không cam lòng, không tình nguyện.
Lời anh như một tảng đá lớn, lập tức ép cô tới mức không thở nổi.
“Ai quan tâm anh chứ.” Dù cô đã sớm biết chuyện anh sắp kết hôn, nhưng khi nghe anh chính miệng nói ra, cô vẫn cảm thấy đau nhói khó chịu.
“Tôi chỉ nhắc nhở em, dù thế nào, nhất định phải có một đứa con trai đi theo tôi, về phần chọn đứa nào là do em toàn quyền quyết định.”
Trước kia anh từng nói, cô được chọn một trong hai đứa con trai, dù đứa nào đi theo cô anh cũng chấp nhận.
“…” Cô cắn môi, giọng ai oán: “Bắc Minh Thiện, anh biết rõ chúng là song sinh, dù chọn đứa nào thì cũng là chia cách chúng một cách tàn nhẫn.”
Anh lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu em đã biết vậy thì tại sao bảy năm trước em lại lén đưa một đứa đi khỏi tôi? Ngay từ đầu chính em đã chia cách chúng, còn tôi giờ chỉ để chúng quay lại như trước kia mà thôi.”
Cô nhất thời nghẹn lời, run giọng nói: “Tôi..”
Hoàn toàn chính xác, bảy năm trước chỉ vì suy nghĩ sai lầm của cô, chỉ vì sự ích kỷ của cô, cô không cam lòng vì đó là cốt nhục của mình, nên mới giữ cho mình một đứa bé.
Thử hỏi có người mẹ nào chịu dứt bỏ cốt nhục mà mình đã hoài thai mười tháng chứ?
Năm đó cô thật bất đắc dĩ mà…
Suy nghĩ một lúc lâu, Cố Hạnh Nguyên tự biết không thể thay đổi quyết định của Bắc Minh Thiện.
Cô còn sợ anh sẽ đổi ý ngay cả một đứa bé cũng không trả lại cho cô hơn, nên đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng vẫn cứng miệng: “… Bắc Minh Thiện, tôi cảnh cáo anh, nếu anh và Phỉ Nhi kia dám hành hạ con tôi, thì hai người hãy chuẩn bị bị kiện đi. Tôi nhất định sẽ kiện các người đến cả quần lót cũng không có để mặc.”
Anh nhíu mày lại, khóe môi lại không đúng lúc cong lên như cười, anh kìm nén nơi cuống họng, đùa cợt: “Không phải người bình thường đều kiện đến táng gia bại sản à?”
“Táng gia bại sản sao đủ chứ, với loại người có thể không cần tiền nhưng chết vì sĩ diện như anh thì kiện anh đến mức ngay cả quần lót cũng không có mà mặc mới đủ nhục nhã anh đấy.” Cô gằn giọng nói, hai năm trước khi kiện ra toà cô vẫn đau lòng vì bị thua đấy.
Cô hận anh lắm tiền nhiều của lại có thế lực lớn, nham hiểm xảo trá, cũng hận mình năm đó kém cỏi, không tỉnh táo nên lọt vào bẫy rập của người đàn ông này.
Vì bị anh mê hoặc, mù quáng, cuối cùng lại đổi lấy sự đả kích mạnh mẽ.
Lần này, vì bọn trẻ cô chắc chắn không mềm yếu nữa.
“Thật sao?” Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm của anh bỗng trở nên thâm trầm.
Khóe miệng khẽ vương ý cười cô không nhìn thấy, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô, đặt vào vòng hông cường tráng của anh.
“Thì ra, Nguyên Nhi của anh lại có chí khí như vậy.”
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên chạm đến gì đó, ngón tay giật một cái, theo phản xạ muốn rụt trở về, nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Chuyện, chuyện gì thế? Không được phải không?” Cô giễu cợt, nhưng trái tim lại bất an nhún nhảy.
Nụ cười của anh khiến người ta rùng mình, như thấy quỷ.
“Được!” Bắc Minh Thiện trả lời dứt khoát, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng anh nghe hết sức êm tai, nhưng cũng khiến cô sợ mất mật.
Quả nhiên, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, kéo cô sát vào phía mình, cười giễu một tiếng:
“Thật ra, không cần chờ đến khi em kiện anh, bây giờ anh có thể để em toại nguyện.”
Ngay sau đó, một tiếng “Xoạt” như tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.
“Hả…anh làm gì thế.” Cố Hạnh Nguyên bị dọa, hét lên.
Ngón tay cô như bị điện giật, một dòng điện chạy qua khiến cô lập tức tê liệt.
Cô không thể ngăn cản anh điên cuồng trên người mình.
Một đêm trôi qua, nghênh đón bình minh rạng rỡ.
Sáng sớm, Cố Hạnh Nguyên đã tỉnh lại, mới phát hiện mình chẳng biết đã nằm ở trên giường từ lúc nào, cả người vô cùng đau nhức.
Dưới chăn, một cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào trong vòm ngực rộng rãi.
Đôi chân thon dài không hề khách khí đặt trên chân cô, quấn chặt lấy cô.
Ký ức đêm qua lập tức ùa về… từ trên mặt thảm, lại đến trên giường… cô không biết anh làm sao có thể làm suốt cả đêm… ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô không kìm được ấn trán: “Trời ơi…”
Người đàn ông này uống thuốc hay sao mà thể lực tốt như vậy?
Nhưng khi cô đảo mắt nhìn, lại thấy máu đỏ tươi trên cánh tay anh, cô giật nảy mình.
“Tay của anh…” Cô giương mắt, vừa định hỏi, thì lập tức chạm phải đôi mắt đen nhánh vừa mở ra của anh.
Rõ ràng anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Đôi mắt phượng có vẻ lười biếng, sâu như đầm lầy không thấy đáy, hút lấy linh hồn người ta.
“Buổi sáng tốt lành, tiểu yêu tinh của anh.”
Nói xong, khỏe môi anh nhếch lên tạo thành một nụ cười quyến rũ hiếm thấy.
Đôi mắt anh híp lại mê người, trong ánh nắng ban mai gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng được phủ lên một vầng sáng màu vàng.
Anh chỉ cười khẽ một tiếng, đã đẹp đến mức điên đảo chúng sinh.
Nếu người đàn ông như anh mà sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ trở thành yêu nghiệt mê hoặc giang sơn.
Cô cảm thấy rất chói mắt.
Triền miên trong bóng tối đêm qua cũng không khiến cô rung động như thế.
Đây là lần thứ mấy cô nhìn thấy nét mặc tươi cười rực rỡ đó của anh vậy?
Hình như rất lâu rồi nhỉ?
Cô gần như quên hô hấp.
Cô chợt cảm thấy người đàn ông như kết hợp giữa ma quỷ và thiên sứ vậy.
Rõ ràng anh nhìn như vị thần nhưng nội tâm lại âm u như quỷ.
Môi cô run rẩy, hồi phục tinh thần, ngập ngừng nói: “Anh mới là yêu tinh.”
“Ha ha ha…” Anh cười khẽ một tiếng, không còn vẻ lạnh lùng đêm qua nữa.
Cánh tay tráng kiện kéo cô vào trong ngực…
Dưới chăn cô hoàn toàn lõa thể mà anh cũng không mặc gì.
“A… anh…” Cô không kìm được hét lên, nhìn anh chằm chằm: “Có thôi đi không?”
“Chưa thôi được.” Anh ngả ngớn nói.
Cô không phục nắm lấy cổ tay anh kéo lên, dùng sức khẽ cắn.
“Au…” Anh hừ nhẹ, cô cắn vào đúng chỗ vừa đóng vảy.
“Đau chết anh cũng đáng đời.” Cô nhìn vết máu kết lại trên tay anh, dù cô tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng trong lòng lại giật mình.
Thấy anh cau mày không lên tiếng, cô không kìm được hỏi: “Sao lại bị thế này, tối hôm qua lại không chịu bật điện, vết thương đã được khử trùng chưa?”
“Không sao.” Anh bĩu môi không thèm để ý.
Ngược lại lại rất hứng thú với người trong ngực: “Em yêu, anh còn muốn…”
“Không cho!” Cô tức giận nhướng mày: “Tránh ra, em còn có việc.”
Từ tuần này, ngày nào đúng giờ cô cũng đi bệnh viện thăm mẹ, đó đã thành thói quen của cô.
Cô mong mẹ có thể mau chóng tỉnh lại, nên mỗi lần đi đều mang theo hi vọng, nhưng khi về lại tràn đầy thất vọng.
Dù vậy, cô vẫn phải tiếp tục đi.
“Chuyện gì cũng không thể so được với phục vụ ông xã chứ?” Anh nhíu mày, ngay cả nhíu mày cũng đẹp đến người thần đều căm hận.
Hai chữ ông xã đâm vào tim cô đau nhói.
Ánh mắt cô đảo loạn, làm bộ muốn đứng dậy: “Đừng làm loạn, Bắc Minh Thiện, chỉ còn sáu ngày nữa là đến ngày cưới rồi.”
Sáu ngày.
Ánh mắt anh trở nên hơi ảm đạm, lặng lẽ xẹt qua vẻ ưu thương.
Thì ra thời gian có thể trôi nhanh đến như thế.
Cánh tay anh bất giác ôm cô chặt hơn: “Sáu ngày thì sáu ngày đi, Nguyên Nhi, mấy ngày này không thể ngoan ngoãn ở bên anh sao?”
Anh khẽ than, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng gần như lộ ra sự cầu xin khó phát hiện.
Bắc Minh Thiện cũng đã từng sợ hãi ngày này sẽ đến, còn sợ hãi không giữ chặt được một người phụ nữ…
“Nhưng em thật có việc.” Cô lặp lại lần nữa.