Chương 637
Đó là tập đoàn Linh Long, trên thế giới này sẽ không có.
một tập đoàn Linh Long thứ hai như thế nữa đâu, Long Linh Nhi lại dễ dàng dâng một công ty thế này chỉ để đổi lại Giang Ninh?
Anh Ninh sểnh ra là trộm đồ ăn vặt của cô đáng tiền như vậy sao!
“Tôi không đổi”
Lâm:-Vũ Chân nghiêm túc nhìn Long:Linh Nhi, mím môi, hít sâu một hơi: “Giang Ninh là chồng tôi, không gì có thể thay đổi.”
“Cô không xứng với anh ấy”
Long Linh Nhi nói thẳng: “Cô muốn trở thành nữ thần thương mại, tôi thành toàn cho cô, tập đoàn Linh Long cho cô, cùng với tất cả mọi tài sản của tôi, cho cô tất, mà cô chỉ cần rời khỏi Giang Ninh, như vậy không đủ lợi ích sao?”
Lâm Vũ Chân lắc đầu: “Anh ấy là con người, không thể trao đổi, hơn nữa, anh ấy là chồng tôi, xin lỗi, tôi nghĩ kỹ rồi, không thể đổi”
Hai người cùng nhìn đối phương, mười giây không nói gì.
Không ai ngờ, lại có chuyện này xảy ra.
Tiểu Triệu đứng một bên chỉ cảm thấy đây là mười giây dài nhất trong cuộc đời cô ấy.
Đầu óc cô ấy đã trống rỗng từ lâu.
Một người là nữ thần thương mại Phương Bắc, muốn dùng đế quốc thương mại mà cô cất công gây dựng để đổi lấy Giang Ninh, mà một nữ thần thương mại Phương Nam khác lại nói gì cũng không đổi.
Đây… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Luận khí chất, luận vẻ ngoài, luận thực lực thiên phú thương mại, hai người phụ nữ trước mát cô này tuyệt đối có thể đứng số một số hai trong quốc nội.
Mà bọn họ đều muốn có được Giang Ninh?
Điều này khiến người ta kinh ngạc hết sức!
“Được, nếu cô không muốn đổi, vậy tôi chỉ còn cách cướp về thôi.”
Trầm mặc một hồi, Long Linh Nhi gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng, tràn ni tự tin và kiêu ngạo: “Cô rất ưu tú, nhưng chác chán sẽ thua, Giang Ninh là của tôi, cô sẽ hiểu điều đó nhanh thôi”
Dứt lời, Long Linh Nhi không nói hai lời xoay người liền đi.
Tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, không để bất cứ ai vào mắt.
Bao gồm cả Lâm Vũ Chân.
Cô ta đã cho Lâm Vũ Chân một cơ hội, thậm chí còn đồng ý đổi cả tập đoàn Linh Long, nhưng không ngờ Lâm Vũ Chân lại từ chối.
Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách cô ta trực tiếp đến cửa cướp người.
Không cần biết dùng thủ đoạn gì, Giang Ninh là của cô †a, cả đời này sẽ là như vậy, ai cũng không thể thay đổi được.
Long Linh Nhi rời đi, Lâm Vũ Chân vẫn đứng chôn chân ở chỗ cũ, không hề lo láng mà ngược hết sức bình tĩnh.
Vốn cô cho rằng gặp Long Linh Nhi sẽ hồi hộp không yên, sẽ mất hết tự tin, thậm chí còn sợ sệt, nhưng lúc này, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô đã quyết định, hơn nữa còn ngày càng quyết Tâm.
“Sếp Lâm?”
Giọng Tiểu Triệu không lớn, có hơi lo láng nhìn Lâm Vũ Chân: “Cô không sao chứ?”
Nữ thần thương mại Phương Bắc kia không phải đến để bàn chuyện làm ăn, mà là vì Giang Ninh, cô ta muốn cướp Giang NinhI Nếu là người khác thì Tiểu Triệu sẽ không lo lắng chút nào, bởi vì Lâm Vũ Chân đủ ưu tú, ưu tú đến mức không ai có thể tranh với cô cả, chứ đừng nói đến chuyện ngang nhiên đến cướp đàn ông.
Nhưng hiện giờ, người đến lại là nữ thần thương mại Phương Bác, khí thế mạnh quá!
Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách cô ta trực tiếp đến cửa cướp người.
Không cần biết dùng thủ đoạn gì, Giang Ninh là của cô †a, cả đời này sẽ là như vậy, ai cũng không thể thay đổi được.
Long Linh Nhi rời đi, Lâm Vũ Chân vẫn đứng chôn chân ở chỗ cũ, không hề lo láng mà ngược hết sức bình tĩnh.
Vốn cô cho rằng gặp Long Linh Nhi sẽ hồi hộp không yên, sẽ mất hết tự tin, thậm chí còn sợ sệt, nhưng lúc này, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô đã quyết định, hơn nữa còn ngày càng quyết Tâm.
“Sếp Lâm?”
Giọng Tiểu Triệu không lớn, có hơi lo láng nhìn Lâm Vũ Chân: “Cô không sao chứ?”
Nữ thần thương mại Phương Bắc kia không phải đến để bàn chuyện làm ăn, mà là vì Giang Ninh, cô ta muốn cướp Giang NinhI Nếu là người khác thì Tiểu Triệu sẽ không lo lắng chút nào, bởi vì Lâm Vũ Chân đủ ưu tú, ưu tú đến mức không ai có thể tranh với cô cả, chứ đừng nói đến chuyện ngang nhiên đến cướp đàn ông.
Nhưng hiện giờ, người đến lại là nữ thần thương mại Phương Bác, khí thế mạnh quá!
“Ting..”
Thang máy kêu lên, cửa bị mở ra, Long Linh Nhi ngẩng đầu nhìn, đồng tử lập tức co lại.
Người đứng trong thang máy chính là Giang Ninh!
Cho dù cô ta đã nhiều năm không gặp Giang Ninh nhưng cô ta vẫn không thể nào quên nổi ánh mát đó!
Là anh ấy!
Chính là anh ấy!
Là Giang Ninh!
“Đi nhờ một chút.”
Giang Ninh mỉm cười duỗi tay tỏ ý Long Linh Nhi đang cản đường hán, nên ra trước rồi mới vào.
Cả người Long Linh Nhi sững sờ.
Cô ta thở rất gấp, vui vẻ tột cùng, vô thức nhường đường cho Giang Ninh, ánh mắt luôn dõi theo hắn.
Thấy Giang Ninh tựa như không nhận ra mình, cô ta không nhịn được gọi: “Giang Ninh!”
Giang Ninh dừng chân, quay đầu nhìn Long Linh Nhi với khuôn mặt kinh ngạc.
“Cô là ai? Quen tôi à?”