Chương 106 Lâm Cường nhanh chóng chạy tới nhà họ Kim.
Kim Dương biết được bác sĩ nổi tiếng kia tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ nổi tiếng như vậy lại không đến trên tỉnh mà tới Đông Hải nhỏ bé, cũng thật là…”
Nếu ở tỉnh, vậy sẽ càng dễ hơn.
“Gia chủ Lâm, ông xác định không có vấn đề gì chứ?”
Minh chỉ có một đứa con tôi n. tuyết đối không thể để cho nó bị tàn phế được.
“Gia chủ Kim yên tâm, tôi đã thu xếp xong xuôi cả rồi.”
Lâm Cường vỗ ngực nói: “Khi về cho ít tiền thì tất cả vấn đề đều không còn nữa” Cho dù phải bỏ thêm chút tiền, ông ta cũng không để ý.
Có thể nhận được ân tình của nhà họ Kim, cho dù tốn mấy triệu cũng xem như là có lời rồi!
*Kim Long, em đi một chuyến đi” Trong lòng Kim Dương vẫn có chút lo lắng: “Bên phía anh còn có chuyện cần xử lý, không thể nào qua được, em đi qua cùng, chăm sóc cho Kim Nhiên” “Được, anh trai.”
Vẻ mặt Kim Long vẫn lạnh lùng, không có cảm xúc gì Mấy người không lãng phí thời gian nữa, lập tức đi cùng với Lâm Cường, đưa Kim Nhiên tới Đông Hải để chuẩn bị tiếp nhận phẫu thuật.
Mà bên kia, Lâm Văn rất hồi hộp.
Hai chân này đã tàn phế quá nhiều năm, bản thân ông cũng không có mấy lòng tin.
“Giang Ninh, thật sự có thể được sao?”
Lâm Văn căng thẳng nói: “Hơn nữa ba nghe nói, chi phí để bác sĩ nổi tiếng kia ra tay phẫu thuật là cực cao.
Chúng ta…”
“Chúng ta thiếu tiền à?”
Giang Ninh nói: “Hơn nữa, cậu ta sẽ không thu tiền của con” “Vì sao?”
Lâm Vũ Chân có phần không tin được.
Bác sĩ nổi tiếng kia vừa đến Đông Hải, cả Đông Hải đều xôn xao.
Không biết bao nhiêu người chuẩn bị rất nhiều tiền, muốn mời anh ta ra tay.
“Năm đó khi anh lưu lạc đã từng chia cho cậu ta nửa cái bánh bao.”
Giang Ninh nghiêm túc nói.
Lâm Vũ Chân không muốn để ý đến hắn nữa.
Lại là lưu lạc, lại là Cái Bang của bọn họ à? Lại là nửa cái bánh bao á? Trước đây khi Giang Ninh lưu lạc, trên người rốt cuộc mang theo bao nhiêu cái bánh bao vậy? Nhân tài của Cái Bang bọn họ hơi nhiều quá rồi đấy!
Lâm Vũ Chân còn muốn hỏi, Tô Mai lại kéo áo cô. Bà biết Giang Ninh không phải là người bình thường. Nếu hắn nói không thành vấn đề, vậy khảng định sẽ không thành vấn đề, còn hỏi gì nữa.
“Ba, chúng ta lên đường thôi.”
Giang Ninh mỉm cười, không muốn giải thích thêm, đẩy xe lăn của Lâm Văn đi: “Qua ngày hôm nay có thể năm xe lăn này đi được rồi.”
Hôm nay, bãi đỗ xe ở bệnh viện số 1 của thành phố: Đông Hải đã chật kín chõ.
Mười mấy người bảo vệ mệt mỏi tới mức chảy mồ hôi đầy đầu để chỉ huy lượng xe ra vào, nhưng cơ bản chỉ có xe vào chứ không có mấy chiếc xe ra.
Tất cả đều tới vì bác sĩ nổi tiếng này!
Bác sĩ John, bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng ở nước ngoài, bất kể anh ta đi tới đâu đều sẽ được tiếp đón rất nhiệt tình.
Lần này anh ta tới Đông Hải làm cho ba bệnh viện đứng đầu của rất nhiều thành phố lớn trong nước đều ghen ty muốn khóc.
Lúc này, các bác sĩ nòng cốt của khoa ngoại trong bệnh viện đều đã tập trung ở hội trường. Không ai muốn bỏ qua cơ hội có thể nghe .John công khai giảng bài, cho dù là một vài bác sĩ của trường Y cũng vậy.
Viện trưởng và các lãnh đạo trong bệnh viện đều ngồi bên cạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Nói đùa à, cấp bậc chuyên gia khoa ngoại như vậy, bọn họ muốn mời cũng không mời được đâu. Nhưng không ngờ bác sĩ .John tự nhiên lại chủ động liên hệ với bọn họ, nói muốn tới bệnh viện số 1 Đông Hải tham quan, đồng thời bằng lòng lựa chọn một bệnh nhân để phẫu thuật, sử dụng làm giáo trình dạy học.
“Viện trưởng mấy bệnh viện lớn trên tỉnh đều gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi làm sao mời được bác sĩ.John” Viện trưởng đang thì thào chém gió với người ta: “Đây là cơ mật thương mại, tôi sao có thể nói cho ông ta biết được?”
“Cần phải làm tốt công tác tiếp đón. Bác sĩ .John tới bệnh viện chúng ta chỉ đạo là vinh hạnh của chúng ta biết không?”
“Dạ dạ dạ, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Mặt khác, còn phải chọn một bệnh nhân để tiến hành trị liệu, người được chọn này…”
Trong mắt Phó viện trưởng lóe sáng.
Đây chính là cơ hội kinh doanh.