Chương 238
“Rầm!”
Nhưng bỗng, một sức mạnh còn cuồng bạo hơn bùng lên trong chớp mắt!
Nắm đấm của Giang Ninh nhìn có vẻ nhẹ nhàng ít lực, nhưng lại tựa như hồng thuỷ, dũng mãnh đến cực điểm.
Vừa đến gần, sắc mặt Bạo Long bỗng biến đổi.
Vốn hắn chỉ dùng có năm phần lực, nhưng lúc này phải tăng lên đến chín phần, không,ngờ Giang Ninh thật sự là một người đã từng huấn luyện.
Nhưng nào kịp?
“Rắc!
Nắm đấm của Giang Ninh còn nhanh, mạnh và ác hơn Bạo Long.
Đập mạnh vào đùi Bạo Long, trong chớp mắt, tiếng gãy xương vang lên rắc một tiếng.
Cả người Bạo Long bay ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Lực của một năm đấm quá đáng sợ.
Nếu không phải hán lùi lại đúng lúc, thì chân hán chác chản đã gấy rời.
Là cao thủ!
Giang Ninh là cao thủ!
“Lục Tâm..”
Bạo Long lập tức kêu lên, định bảo Lục Tâm chạy đi, nhưng còn chưa nói xong, Giang Ninh đã đến trước mặt hắn!
Sao lại nhanh như vậy?
“Còn muốn chạy?”
Phá chuyện tốt của hán còn định chạy?
Nằm mơi Rầm!
Rầm!
Giang Ninh vung ba đòn liên tiếp, mạnh vô cùng, tiếng bùm bụp vang lên trong không khí, Bạo Long rõ ràng là không kịp phản ứng.
Cả người hắn như bao cát, ở trước mặt Giang Ninh chỉ có thể chịu đánh.
Không quá một cái chớp mát, cả người hán đập mạnh xuống đất, mồm phun toàn máu, khuôn mặt sưng phù lên.
Tứ chi cong cong vẹo vẹo, toàn bộ gấy rời.
“A.
Bạo Long chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!
Lục Tầm điếng người!
Hắn sợ đến đờ đẫn!
Từ lúc Giang Ninh ra tay đến khi Bạo Long ngã xuống cũng chỉ có mấy giây!
Thế này…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Ừng ực!
Hầu kết Lục Tâm chuyển động, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy nổi, sợ đến đờ đẫn.
Hắn ta rất rõ Bạo Long mạnh thế nào, là cao thủ số một trong ba đại cao thủ đi theo ba hắn, sao… sao lại có thể dễ dàng bị phế như thế?
Quái vật!
Ác quỷ!
Trong đầu Lục Tâm bỗng hiện lên mấy từ này, Giang Ninh trước mặt vẫn còn đang quấn khăn tám, nhưng hán có thể thấy rõ ràng đây là một ác quỷ đáng sợi Bạo Long năm trên đất không có lực phản kháng, tựa như một con chó đã chết, làm gì còn khí thế kiêu căng như vừa rồi?
Còn Lục Tâm đứng đó, rõ ràng là đôi chân đã nhũn ra rồi, nhưng cả người lại cứng đờ.
“Mày… mày định làm gì?”
Thấy Giang Ninh chậm rãi bước đến trước mặt mình, Lục Tâm run rẩy hỏi.
“Ba tao là Lục Thiên… ngay cả ông Phó cũng không dám chọc đến, nếu mày dám động đến tao, ba tao… AI”
Hắn còn chưa nói xong, Giang Ninh đã vung tay lên tát.
Chát một tiếng, cả người Lục Tâm bắn xuống đất!
Hai cái răng văng ra, còn mang theo tia máu.
“Lục Thiên? Thứ chó má gì!”
Giang Ninh vẫn là câu nói đó!
Hắn nhìn từ trên cao xuống, một chân giẫm lên mặt Lục Tâm: “Đồ chó má nào tao cũng phải biết hay sao?”
Cả người Lục Tầm run rẩy, sợ hãi đến cùng cực.
Rốt cuộc Giang Ninh là người gì đây!
Ngay cả ba hắn Lục Thiên mà hắn cũng không sợ?
Còn dám đánh hắn?
“Mày…mày tìm chết…A?”
Lục Tầm lại hét lên.
Giang Ninh giẫm gãy tay hản, cười lạnh bả: †ao? Cái tao không sợ nhất là uy hiếp!!”
: “Uy hiếp “Tao… thả tao ra..”
Người Lục Tâm co rúm, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra, hán không dám mạnh miệng nữa.
“Thả mày?”
Giang Ninh cười lạnh.
“Lễ nào mày không coi lời tao nói ra gì?”
“Dám đến Đông Hải gây chuyện thì đừng nghĩ đến chuyện sống trở về!”