Chương 2130:
“Đây là thâm thù đại hận! Phó tướng tôi trước giờ chưa từng chịu sỉ nhục như thế này!”
Ông ta gào thét lớn: “Tôi muốn đám người đó chết! Tôi muốn bọn họ phải xuống địa ngục!”
“Tập hợp người lại cho tôi, đi đến chặt đầu đám người đói”
Nhất định phải đánh trận này!
Gần một nửa nhân lực của ông ta lại bị hơn một trăm người đánh bại, ông ta còn thể diện sao, xem ông ta là tên ngốc ư?
Nếu tin tức truyền ra, ông ta sẽ bị người ta cười chết!
Chắc chắn chuyện này sẽ trở thành trò cười ở khu vực Trung Đông từ nay cho đến mấy năm sau.
Đôi con ngươi của phó tướng hung ác nham hiểm đến dọa người, giống như là con rắn độc.
Ông ta không thể chờ nổi, một phút cũng không thể, lập tức hạ lệnh, tập hợp mọi người, ông ta muốn rửa mối nhục xưa, dẫm nát một trăm người kia thành bùn nhão.
Tập hợp đội ngữ? Già ngũ bái linh bái bế phất lục? Hợp xong!
Ước chừng có hơn sáu trăm người!
Vũ khí trang bị hoàn mỹ, đã được huấn luyện điều dưỡng trong một thời gian rất dài, sức chiến đấu mạnh kinh người.
Những người này đều là lính đánh thuê tỉnh nhuệ, không phải là thứ đội ngũ hạng hai có thể so sánh, nhưng mặc dù là đội ngũ hạng hai nhưng đã bị tổn thất hết toàn bộ, phó tướng vẫn đau lòng không thôi.
Ông ta đứng trên cùng, rút dao găm bên hông ral “Vinh quang của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt chúng ta sẽ không chấp nhận cho bất kỳ ai giãm đạp!”
“Tất cả đi theo tôi, hôm nay, tôi phải khiến cho những tên khốn khiếp đó biến mất khỏi thế giới này! Xuất phát!”
Giọng nói của ông ta như sấm rền gió cuốn, cuồn cuộn không ngừng khích lệ sĩ khí!
Phó tướng không hề do dự, lập tức dẫn đội xuất phát đi về phía doanh trại nhà họ Lệ.
Mà giờ phút này.
Hai cha con Lệ Chính Thương gần như đã sắp nổi điên rồi.
Bọn họ chỉ có một thời gian rất ngắn, nhưng thực tế, bọn họ biết rõ có lẽ sẽ còn chưa được một ngày.
Chiêu binh mãi mất Trong thời gian như vậy có thể mua được bao nhiêu người đây?
Cho dù bọn họ mới thắng trận, nhưng tiếp theo sẽ phải đối mắt với binh đoàn chủ lực của phó tướng, thực lực chênh lệch quá lớn.
Hành động này giống như là trói tay chịu chết.
Thậm chí Lệ Chính Thương còn không dám hy vọng gì nhiều.
Nhưng bọn họ mới vừa vào thành phố, mới vừa dán quảng cáo chiêu binh thì lập tức có một đám người chen đến báo danh, chen chúc nhau không ngừng.
“Tôi tôi tôi! Tôi muốn tham gia! Tôi muốn tham giai”
“Còn có tôi! Còn có tôi, tính thêm tôi nữa!”
“Giết một kẻ thù được một vạn đô la đúng không? Còn có tôi!”
Một đám người gào thét lớn, sợ Lệ Chính Thương không cần bọn họ.