Chương 2140:
Tương lai, anh muốn nhà họ Lâm trở thành doanh nghiệp đặc trưng của nước Vạn Hoa.
Để Lâm Vũ Chân dẫn dắt nhiều doanh nhân Hoa kiều đi ra thế giới.
Bước đi này rất quan trọng.
Về phần Cực Đạo Quyền Phổ còn hai trang Giang Ninh để quản gia Triệu và tổ chức sát thủ của Lý Phi Đao toàn lực tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có đáp án.
Anh mơ hồ cảm giác, hai trang quyền hổ cuối cùng này đang năm trong tay những thế lực lớn ở thế giới thứ ba.
Anh đang tìm, Phương Ngân cũng đang tìm, Giang Ninh giữ lại mạng của anh ta là để Phương Ngân đi tìm, dù sao thì trước mắt Phương Ngân là người hiểu rõ quyền phổ nhất.
Ưu tiên hàng đầu là thâm nhập vào thế giới thứ ba và tìm ra manh mối mới, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Hiện tại anh để cho Lệ Tuyên Hoành lăn qua lăn lại đã.
Giờ phút này Lệ Tuyên Hoành đang triệu tập đội trưởng các phân đội trong doanh trại.
“Cậu Lệ, cậu nói những lời này là có ý gì, chúng tôi không hiểu?”
Đội trưởng đội thứ ba nhíu mày, không hiểu lời của Lệ Tuyên Hoành, bỏ nơi này, đi nơi khác thiết lập doanh trại?
Thế là có ý gì.
Nhưng má bọn họ đã thắng liên tiếp hai trận, tinh thần hãy còn sục sôi đây.
Bây giờ mà đổi doanh trại thì chẳng phải sẽ đem đến sự suy sụp về mặt tinh thần hay sao.
“Đúng đấy, cậu Lệ à, chúng ta đã đánh thắng nhóm lính đánh thuê Tử Nguyệt, giờ thì ở khu vực này không còn kẻ nào dám dây vào chúng ta nữa. Chỉ cần chúng ta phát triển cho thật tốt thì chắc chắn có thể làm bá chủ nơi này!”
“Đúng thế, vị trí này cực kỳ ổn, tại sao lại phải đi?”
Không ít người không hiểu nổi.
Họ không hiểu được vì sao Lệ Tuyên Hoành lại đưa ra quyết định thế này.
“Ở đây quá nhỏ.”
Lệ Tuyên Hoành nói rất thản nhiên.
Anh ta nhìn quét một vòng: “Chẳng lẽ, địa bàn chỉ cỡ bấy nhiêu đây mà các người đã thỏa mãn rồi sao?”
Nghe thế, ai nấy đều ngẩn ra.
Dù giọng nói của Lệ Tuyên Hoành rất bình tĩnh, song bọn họ đều nghe thấy được từ trong lời nói của Lệ Tuyên Hoành một nguồn dã tâm đang hừng hực!
“Cậu Lệ, xin cậu nói rõ hơn!”
Đội trưởng đội thứ năm nói.
“Được, tôi nói cho mọi người biết.”
Lệ Tuyên Hoành đi đến phía trước bản đồ, dùng bút khoanh một vòng lên trên bãi đất hoang, một vòng bút đỏ chói lọi, nhất thời in hằn dấu vào sâu trong mắt mỗi người.
“Tôi muốn nơi này!”
Anh ta nói lớn, vừa tiếp tục nhấc bút, bên trong vòng tròn lớn, anh lại vẽ một vòng tròn nhỏ: “Tại nơi này, chúng ta xây dựng doanh trại, kích thước vào khoảng ba ngàn người!”