Chương 489
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai chân đạp mạnh vào ngực Cao Bân, khiến cậu bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Cậu quỳ rạp xuống, nhưng đối phương tuyệt đối không cho cậu cơ hội trở mình!
“Cầuxiphắn?” ¿’ — “Hản là cái thá gì!”
“Đêm nay ai cũng không cản được chúng tao giết người!”
Sáu người đó cười lớn, cao thủ nhà họ Tả và nhà họ Tô thậm chí còn bắt đầu cạnh tranh xem ai giết được nhiều hơn.
Cao Bân ngã xuống đất, miệng phun máu, cậu không thèm để ý mình bị thương thế nào, cho dù chết cũng không sao cả, nhưng không thể để chị cậu xảy ra chuyện!
“Giang Ninh…cứu chị tôi!”
Cậu vùng vẫy, lại quay về phía Giang Ninh quỳ xuống: “Tôi dùng mạng mình để đổi”
‘Vành mắt Cao Á Lệ đỏ lên.
“Đừng! Đừng!”
Cô nhìn hai tên nhà họ Tô và nhà họ Tả đi về phía Cao Bân, hận không thể chết ngay lập tức, cô không muốn liên luy đến em trai.
“Không ai có thể cứu tụi mày”
Tả Thượng Phong ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Bọn mày.
lại ngu ngốc đến nỗi tin có người sẽ cứu được bọn mày”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mày chắc hiểu chứ hả”
Trong lời nói tràn ngập sự cảnh cáo và uy hiếp!
Giang Ninh nhấp một ngụm trà rồi đặt nhẹ tách trà xuống, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Tao, không hiểu”
Vừa dứt lời.
“VụtI”
Tách trà trên bàn bay vút ra ngoài, nhanh như đạn súng.
Đồng tử trong mắt Tả Thượng Phong co rụt lại, lập tức đưa thanh kiếm trong tay lên đỡ.
Nhanh quát!
Choang!
Tách trà đập lên kiếm gã, mạnh đến nôi tay gã cũng tê dại, nhanh chóng lùi lại sau một bước.
Tả Thượng Phong nhanh chóng điều chỉnh lại, mắt loé lên tia ác độc, thuận thế vung kiếm lên, quét qua cổ họng Cao Á Lệ.
“Không thể nào!”
Nhưng bỗng trận gió đánh úp về phía gã, Giang Ninh đã ở trước mặt gã.
Không thể nào!
Sao lại nhanh như vậy?
Thậm chí cánh tay của Tả Thượng Phong còn đang giơ lên, không kịp chém vào cổ Cao Á Lệ.
“Mày muốn chết!”
Gã lắc mạnh eo, lưỡi đao sắc bén trong phút chốc đâm về phía tim Giang Ninh.
“Rầm!”
Nhưng nắm đấm của Giang Ninh quá nhanh!
Một đấm!
Tựa như pháo đạn, Tả Thượng Phong chưa kịp chém xuống, thì ngực đã bị một nắm đấm quét qua.
Âm thanh nổ tung vang dội.
“A.”
Cả người Tả Thượng Phong bay ra, lộn dưới đất vài vòng mới dừng lại.
Gã ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Giang Ninh, giơ tay lau khoé miệng dính máu, ác độc nói: “Là cao thủ!”
Gã không ngờ, cái tên trước mặt gã lại đáng sợ như vậy!
Một đấm này nếu như tăng thêm vài phần lực, chỉ e đoạt luôn mạng của gã.
“Soạt”
“Soạt!”
“Soạt!”
Sáu người lập tức xông lên, thậm chí không thèm giết Cao Bân và Cao Á Lệ nữa.
Chỉ có một đấm này thôi đã khiến chúng không thể tưởng tượng nổi.
Từ bao giờ nhà họ Cao lại có một tên đáng sợ như vậy?
“Mày là ai?”
Tả Thượng Phong gào lên, ánh mát tràn ngập cảnh giác, làm gì còn sự khinh thường lúc trước nữa.
“Đông Hải, Giang Ninh”
Giang Ninh quét mắt qua mấy người, thoả mãn gật đầu: “Đủ cả rồi, giấu cũng kỹ đấy, cuối cùng cũng thò ra rồi”
Cao Á Lệ nhìn đến sững sờ.
Không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, Giang Ninh rõ ràng là ở đằng sau cô…sao giờ đã ở phía trước cô rồi thế này.
Hơn nữa, hắn làm thế nào mà một nắm đấm đã có thể đánh bay được Tả Thượng Phong?
Nhanh quá, cô nhìn không thấy gì cả.
Cho dù là Cao Bân cũng chỉ nhìn thấy bóng của Giang Ninh, tựa như ma quỷ, trong chớp mắt đã ở trước mặt Tả Thượng Phong.
Nắm đấm đó…
Nếu như đánh vào cậu, chỉ e cậu đã chết lâu rồi!