Chương 370
Cấm địa này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?
Đó là cấm địa chân chính, là địa ngục!
Biết cái gì gọi là cấm địa không?
Đến Đông Hải bạn sẽ biết!
Tin tức truyền ra, tổ chức sát thủ cũng lập tức có phản ứng, nhưng chỉ trong hai ngày Hoàng Ngọc Minh đã phát tà rra tung PA œ một ‘ đÀ l ở Anh đương nhiên không nương tay, tấn công chớp.
nhoáng, lần nữa giết một sát thủ bạ!
c Lần này càng khiến người khác chấn kinh rồi.
Trong ba ngày tổn thất ba sát thủ bạc, trước giờ chưa có.
một thành phố nào có thể có mạng lưới tình báo và khả năng phòng thủ đáng sợ như vậy.
Hoàng Ngọc Minh kêu quản gia Triệu công bố hình sát thủ lần nữa, còn cất tiếng nói.
“Muốn đến thì kêu sát thủ vàng đến!”
Nhưng từ đầu đến cuối không có sát thủ vàng xuất hiện, giá tiền mà kim chủ đưa không đáng để họ dùng sát thủ vàng.
Sĩ diện là một vấn đề nhưng tiền là vấn đề lớn hơn.
Sát thủ trong tổ chức sát thủ trừ một số ít người không vì tiền ra, mục đích của những người khác chỉ vì tiền, không đủ tiền thì không ai nguyện ý mạo hiểm.
Mạo hiểm và giá tiền liên quan đến nhau.
Tổ chức sát thủ nhất thời không có tin tức rồi, điều này khiến danh xưng cấm địa của Đông Hải càng vang rộng hơn.
Nhân cơ hội này, Hoàng Ngọc Minh điều tra những điểm yếu và cải thiện, để cơ chế phòng thủ của Đông Hải nâng thêm mộ , quản gia Triệu cũng không bỏ qua cơ hội này, phát hiện một vài vấn đề của mạng lưới tình báo, tăng cường cải thiện.
Điều này đối với sự thăng cấp của cả Đông Hải đều có ý nghĩa rất lớn.
Cộng thêm có sự phối hợp của lão Trương, Đông Hải bây giờ có thể nói là vô cùng kiên cố, ai muốn đến kiếm chuyện đều phải cân nhắc cân nhắ!
c Lúc này, người có tâm trạng xấu nhất đương nhiên là Dương Đống.
Mặt ông ta tức đến trắng bệch, tốn nhiều tiền như vậy lại không thể giết Giang Ninh.
Ông ta muốn tổ chức sát thủ hoàn tiền cũng không thể, dù sao cũng chết ba sát thủ bạc, tổ chức sát thủ không.
tăng giá của ông ta đã là rất không tệ rồi.
Đây là quy tắc, tổ chức sát thủ sẽ không làm không cho.
bạn, không cần biết giết được hay không, tiền họ đều lấy đi.
Sát thủ bạc không giết được, chỉ có thể nói rõ kim chủ muốn dùng tiền nhỏ mạo hiểm lớn, cung cấp thông tin tình báo không chính xác, tổ chức sát thủ sẽ không ngu như vậy.
Muốn họ tiếp tục ám sát, đưa càng nhiều tiền họ tự nhiên sẽ phái sát thủ vàng đi chấp hành nhiệm vụ tiền thưởng!
Giá cả mới nhất đã được đưa ra, vào Đông Hải giết người, sáu mươi triệu!
Dương Đống tức đến ném điện thoại, giết một người cần sáu mươi triệu, sao họ không đi cướp đi?
Dương Đống không biết là nếu tổ chức sát thủ biết người Dương Đống muốn giết là Giang Ninh, chính là chiến thần đáng sợ đã giết mấy vị sát thủ vàng của họ, họ không những không nhận còn trực tiếp phái sát thủ đến giết Dương Đống!
Vì hành vi của Dương Đống chỉ khiến thành viên tổ chức.
sát thủ mất mạng, tổn thất vô cùng nặng nề.
“Không lẽ không ai có thể giết tên khốn đó?”
Dương Đống tức giận chửi mắng.
Không phải chỉ là giết Giang Ninh thôi sao, có khó như vậy không?
“Rùa rụt cổ, hèn gì luôn trốn ở Đông Hải.”
Dương Đống cần răng cười lạnh, “Có giỏi thì đừng trốn ở Đông Hải!”
Ông ta tưởng Giang Ninh vì sợ chết mới trốn trong Đông Hải không dám ra.
Nhưng muốn ông ta bỏ thêm sáu mươi triệu để giết Giang Ninh thì ông ta lại không nỡ, nhà họ Dương không có nhiều tiền như vậy để ông ta dùng theo cách đó.
“Thật mạnh tay đó!”
Bên ngoài truyền đến tiếng võ tay, người nói chuyện mang ý không tốt với châm biếm, “Ném ra mấy chục.
triệu trong nháy mắt, nhưng đến chút gợn sóng cũng không có”