Dù là người già hay người trẻ thì đều sôi nổi vỗ tay.
Không nói đến phía sau sau Tô Mai và Lâm Vũ Chân có quái vật khổng lồ như Lâm thị, chỉ riêng khí chất và vẻ đẹp của hai người thôi đã xứng đáng với tràng vỗ tay này rồi.
“Hôm nay không phải chồng của Vũ Chân cũng đến sao?
Không biết có chức vụ gì ở Lâm thị, có thể giới thiệu một chút được không?”
Ánh mắt của Cao Hân nhìn về phía Giang Ninh.
Chỉ trong chốc lát, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Giang Ninh.
Lâm Vũ Chân xuất sắc như thế, vậy chồng của cô sợ là còn xuất sắc hơn nhỉ?
Không biết là cậu ấm nhà ai, ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối!
Nghe thấy lời này, Giang Ninh không nói gì, Phương Đường lại cười lên trước, trong mắt có phần khinh thường, vừa nãy Giang Ninh tự mình nói, tạm thời anh ta không có việc làm, là một tên thất nghiệp.
Chẳng phải là được nhà họ Lâm nuôi sao?
Con rể ở rể? Ha!
Giang Ninh thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, mặt không đỏ tim không đập nhanh, liên tục xua tay: “Tôi không có chức vụ gì ở Lâm thị, không có gì để giới thiệu”
“Sao lại thế chứ, công ty lớn như Lâm thị mà không có vị trí thích hợp với cậu sao?”
Cao Hân híp mắt lại: “Người trẻ tuổi thật khiêm tốn, Tô mai à, con rể của bà có hơi ngượng ngùng nhỉ” Sao Tô Mai có thể không biết Cao Hân có ý gì.
“Giang Ninh quả thực không có chức vụ gì ở Lâm thị” Bà nhìn Giang Ninh một cái, bình tĩnh nói: “Chỉ là Lâm Thị không cần Giang Ninh phải lo lắng, nó là người làm việc lớn, không nhìn nổi Lâm thị” Tô Mai cũng không nói sai, Lâm thị đều là Giang Ninh bồi dưỡng vì Lâm Vũ Chân mà tiện tay tiêu một khoản tiền để lập nên.
Không nói cái khác, chỉ riêng tấm thẻ đen đó của Giang Ninh cũng không biết có thể thành lập bao nhiêu Lâm thị nữa.
Anh có thể để ý mới là có quỷ.
Nhưng đám người Cao Hân không nghe ra ý nghĩa như thế.
“Cô Tô, xem ra con rể này của cô làm việc khá là lớn đấy” Phương Đường cười, đứng dậy cao giọng nói: “Không biết làm công việc gì, nếu có cơ hội, tôi còn muốn hợp tác với anh” Nói gần nói xa, rõ ràng là muốn Giang Ninh xấu mặt, khiến tất cả mọi người biết Giang Ninh là một tên thất nghiệp, chỉ là con rể ở rể nhà họ Lâm.
Không khí lập tức chùng xuống, một số người nhìn ra được, gia đình Cao hần không khách khí gì, bọn họ cũng không thể nói gì, người hai nhà đều không phải là người bọn họ có thể đắc tội.
Giang Ninh vẫn không đứng lên như cũ, chỉ hơi quay đầu nhìn Phương Đường một cái: “Khéo quá, ngành khoáng sản thì tôi cũng thật sự làm một chút.”
“Thế sao?”
Phương Đường càng buồn cười hơn, nói dối đến cả địa bàn của mình thì Giang Ninh còn có thể giả vờ đến lúc nào: “Không biết là anh làm cái gì, trong ngành khoáng sản này, khu Tây Bắc chúng tôi nổi danh trên cả nước!”
“Cũng vừa khéo, bên khu Tây Bắc tôi thực sự quen không ít người làm nghề khoáng sản” Giang Ninh bình tĩnh nói: “Nhà họ Phương anh, tôi lại chưa từng nghe tới” Phương Đường lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, đùa gì thết Ở thành phố Bàn Sơn, ai dám nói chưa từng nghe tới tên tuổi nhà họ Phương của anh ta?
Dù là ở khu Tây Bắc cũng có thể ra tay, Giang Ninh lại nói chưa từng nghe tới, chắc chắn là lừa người, hoàn toàn không biết địa vị của nhà họ Phương trong ngành than đá.