Chương 1252:
Cho dù lần trước khi nhà họ Giang bị tấn công, Giang Ninh đã cứu hai người, đến cuối cùng còn nói Giang Đạo Nhiên phải đối xử tốt với mình, khiến cho bà rất cảm động.
“Ừm, đúng thế, không dựa dẫm gì vào anh Cẩu được” Lâm Vũ Chân nghe xong, liền gật gù, anh Cẩu đã đi đến trước cửa người lại bị khựng lại một lần nữa, cúi đầu nhìn cái tên đã ngất lịm đi trong tay mình, không cần biết ba bảy hai mươi mốt, lại một nắm đấm giáng xuống.
“Thế nên em mới muốn anh đi cùng em đến đây mà” Lâm Vũ Chân cười, hai mắt híp lại như là trăng lưỡi liềm Vậy.
Cô đứng dậy, đẩy bát đũa của mình ra trước mặt Giang Ninh, hạ thấp giọng, có vẻ ngượng ngập nói, “Ông xã, vậy anh dùng bát đũa của em nhé?”
Giang Ninh nhìn chăm chằm cô đến những năm giây.
“Nhà họ Giang dù gì cũng là gia tộc giàu có bậc nhất, đến một bộ bát đũa cũng không có sao?”
Anh không kìm được quay ra hỏi.
Nghe vậy, Tiết Ninh lập tức trở nên mừng rỡ vội vàng nói: “Có! Có! Có! Để tôi đi lấy!”
Bà ấy lập tức xoay đầu lại, lấy thêm một bộ chén đũa, đưa đến trước mặt Giang Ninh, vẻ tươi cười trên mặt, như hoa tươi nở rộ.
Xúc động vả vui mừng trong lòng, căn bản là không thể che dấu đi được!
Bà ấy cho Giang Đạo Nhiên một ánh mắt, mặt Giang Đạo.
Nhiên vẫn đỏ lên như cũ, hít thở sâu mấy lần, rồi mới từ từ ngồi xuống, vẫn không nói gì như trước, mà chỉ nhìn Giang Ninh.
Lúc này, chính là lần đầu tiên mà hai ba con bọn họ, cùng ngồi trên một bàn dùng cơm, sau nhiều năm như vậy đi.
“Này, những món này, đều do dì đặc biệt học làm đó, Lâm Vũ Chân nói: “Ừm, đặc biệt, gọi điện cho mẹ em, học làm” Giang Ninh không nói gì, mà cầm đũa lên gắp một miếng, cho vào miệng.
Ba người còn lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, nhìn chòng chọc vào miệng anh.
“Còn món này nữa, em biết anh thích ăn, nên có nói trước với dì, dì còn tìm đầu bếp dạy nữa, em thử qua rồi, cũng ngon lắm: Lâm Vũ Chân lại nói tiếp.
Tiết Ninh cảm thấy hốc mắt của mình cũng đã đỏ lên rồi, muốn gạt nước mắt đi, mà chuyện trước mắt, rõ ràng chính là chuyện cần phải vui mừng mới phải.
Giang Ninh vẫn không nói một câu nào như cũ, im lìm dùng bữa.
“Còn có món này nữa, em rất thích ăn, anh muốn thử chút không?”
Lâm Vũ Chân nhướn mày, vẻ mặt vô cùng mong chờ, saong Giang Ninh vẫn không nói gì, chỉ lại gắp thêm một miếng.
Cả một bàn đồ ăn, Lâm Vũ Chân luôn có thể nghĩ ra đủ loại lí do, làm cho Giang Ninh phải đi nếm thử mỗi món một chút.
Mắt của Tiết Trữ dần đỏ lên, nhưng vẫn cố kìm lại, không để nước mắt chảy xuống.
Giang Đạo Nhiên cũng đỏ mắt giống vậy, song ánh mắt nhìn về phía Lân Vũ Chân, lại tràn đầy sự biết ơn.
“Chồng à, chắc anh cũng khát nước rồi đi? Hay là, uống thử ngụm rượu đi” Lâm Vũ Chân rót cho Giang Ninh một ly, rồi lại rót cho.
Giang Đạo Nhiên một ly nữa: “Không phải anh cứ luôn nói, khi ra khỏi cửa, vợ có dặn, uống ít rượu lại, ăn nhiểu một chút hay sao, hôm nay em cho phép anh uống đó” Lúc này Giang Ninh làm gì còn có chỗ nào gọi là chiến thần bá đạo nữa!
Anh của giờ phút này, vô cùng ngoan ngoãn, làm cho người khác khó mà tưởng tượng được.