Chương 1693:
Giọng nói của Phương Nhiễm giống như gai nhọn, đâm vào tim Phương Uy mãnh liệt: “Đối với anh mà nói, anh thắng được cái gì? Anh cả tốt bụng của tôi à, anh cho rằng bản thân ở trong lòng tôi còn có uy nghiêm sao?”
“Phương Nhiễm!”
Phương Uy quát lên: “Cô đừng có không biết phân biệt tốt xấu. Năm đó nếu không phải tôi gắng sức bảo vệ thì cô đã chết từ lâu rồi!”
“Vậy bây giờ anh có thể giết tôi”
Phương Nhiễm vẫn bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: “Dù sao đối với anh, tôi có sống hay không cũng chẳng quan trọng”
Cô ấy nhìn Phương Uy, kiểu khinh thường, kiểu thờ ơ kia khiến trong lòng Phương Uy rất khó chịu.
Ông ta là chủ nhân của nhà họ Phương, từ đầu đến cuối đều phải giữ gìn sự uy nghiêm của nhà họ Phương, giữ gìn sự uy nghiêm của chủ nhân như ông ta.
Gia quy không cho phép tự ý ra ngoài, không cho phép yêu người ngoài, càng không cần nói đến thân là phụ nữ của Dòng họ lánh đời, hôn nhân không phải là thứ bọn họ có thể tự làm chủ.
Nhưng Phương Nhiễm thì sao?
Không chỉ làm trái gia quy mà còn có thai rồi sinh con!
Tô¡ sẽ không giết cô.”
Phương Uy điềm nhiên nói: “Cô sống mới là lời cảnh báo tốt nhất cho gia đình kia. Người nhà của họ vì nhìn thấy cô sẽ hiểu rõ quyết tâm giữ gìn sự uy nghiêm của nhà họ Phương của tôi”
Ngay cả em gái ruột của mình, ông ta cũng có thể tàn nhẫn như vậy, những người khác, còn ai dám khiêu khích ông ta?
Còn ai dám thách thức sự uy nghiêm của nhà họ Phương?
“Tôi sẽ cho cô thấy, cái thứ nghiệt chủng cô sinh ra kia sẽ bị người ta phỉ nhổ như thế nào, sẽ lãng phí thời gian một đời của bản thân ra sao, cuối cùng cũng thành một kẻ vô dụng!”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Nhiễm thay đổi, tay bà ấy đập mạnh trên cửa. Cách cửa song sắt nhìn chằm chằm vào Phương Nhiễm qua song sắt.
“Anh còn là người nữa không, đó là cháu ngoại của anh đấy!”
“Ha ha, tôi đến cả em gái ruột như cô cũng có thể không cần, cháu ngoại là cái gì? Đó chỉ là nghiệt chủng cô cùng cái tên không biết xấu hổ kia sinh ra thôi!”
Phương Uy không hề có chút kiêng nể nào!
Lời nói của ông ta sắc như dao kiếm đâm mạnh vào trái tim Phương Nhiễm!
Trơ mắt nhìn bà ấy nước mắt ròng ròng, nhìn bà ấy khóc đến cõi lòng tan nát, ông ta cũng không động lòng thương cảm.
Ông ta tới gần song sắt, đối mặt với Phương Nhiễm. Hai người chỉ nhìn vào một cánh cửa, cách nhau chưa đến hai mươi phân, nhưng một bên ngồi tít trên cao, còn một bên thì đáng thương tội nghiệp.
“Cô yên tâm, bây giờ tôi sẽ không nói cho cô biết nó là ai, cũng sẽ không nói nó đang trải qua những gì. Cô chỉ cần biết nó rất thảm hại, sau này sẽ càng thảm hại hơn. Khi nào nó chết tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe”
“Âm!”
Lòng bàn tay của Phương Nhiễm đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng vang. Phương Uy mặc kệ.
Ông ta nhìn chằm chảm vào mặt đó của Phương Nhiễm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm đó lúc cô không biết xấu hổ nên nghĩ tới có ngày hôm nay rồi chứ!”