Chương 111 “Tại sao?”
“Em cảm thấy ba mẹ em muốn giao em cho anh để báo ân rồi” Lâm Vũ Chân tỏ vẻ vô tội, “Làm sao đây, không lẽ em thật sự phải lấy anh?”
Giang Ninh suýt chút nữa là hộc máu.
“Em không đồng ý à?”
Hắn cốY hỏi.
“Em không xứng với anh” Lâm Vũ Chân nói cực kỳ nghiêm tú hảo” “Anh quá hoàn “Với lại, người trong Cái Bang của các anh cũng quá giỏi, em không thể làm vướng chân anh” “Két” Giang Ninh thắng gấp, dừng xe ở bên đường, Lâm Vũ Chân sợ đến nhảy dựng.
“Anh làm gì vậy” Lâm Vũ Chân vỗ ngực, trách cứ.
Đột nhiên thẳng xe làm cô sợ chết khiếp, cô còn chưa nói không đồng ý mà, phản ứng mạnh như vậy làm gì.
“Anh có rất nhiều tiền” Giang Ninh nói.
“Em biết, những gì em nợ anh chắc là trả không nổi rồi” Lâm Vũ Chân thở dài một hơi.
Cô không biết Giang Ninh có bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng phải lên tới cả chục triệu.
“Anh còn có rất nhiều bạn bè” Cái Bang các anh đệ tử khắp nơi, còn đều là Lâm Vũ Chân vốn tưởng bản thân đã giỏi giang lảm rồi, nhưng càng hiểu về Giang Ninh, cô càng cảm thấy bản thân quá tâm thường.
Tô Mai nói không sai, cô không xứng với Giang Ninh, không thể trói buộc hẳn.
“Nhưng tất cả cộng lại đều không sánh bảng em” Nhưng đột nhiên Giang Ninh nói một câu khiến Lâm Vũ Chân ngây người ra.
“Em mới là người hoàn hảo nhất” Giang Ninh nghiêm túc nói, “Anh luôn cảm thấy anh không xứng với em, cho nên anh rất cố gảng, chính là hy vọng có một ngày có thể đủ tư cách để đứng bên cạnh em” Ánh mắt của Lâm Vũ Chân dao động, tim đập càng nhanh, không biết nên nói gì.
Cô có hoàn hảo đến vậy không? “Sự lương thiện của em chính là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này” Giang Ninh hít sâu một hơi, “Anh tặng em một thứ được không?”
Lâm Vũ Chân ngơ ngác gật đầu.
Dù sao thứ cô nợ Giang Ninh đã trả không hết rồi, mười cũng có tám chín rồi, ba mẹ cũng muốn cô dùng thân báo đáp rồi.
Giang Ninh lại không lấy ra một thứ đồ đắt giá, trong lòng bàn tay để một tờ giấy gói kẹo nhăn nhúm. Nhưng đối với Giang Ninh mà nói, đó chính là thứ quý giá nhất trên thế giới này.
Hắn nắm tay Lâm Vũ Chân, cẩn thận để giấy gói kẹo vào lòng bàn tay cô, dịu dàng nói: “Ăn viên kẹo này, cuộc sống sẽ ngày càng ngọt ngào” Âm một tiếng.
Dường như có sấm chớp lóe lên trong đầu!
Lâm Vũ Chân lờ mờ cảm nhận được, câu này hình như: hơi quen.
Giấy gói kẹo này…
không phải chính là loại kẹo lúc nhỏ nhà mình làm sao? Cô hay mang theo mấy viên trên người, chia cho mấy người không có đồ ăn.
Cô hy vọng cuộc sống của mỗi người đều có thể tốt đẹp, hy vọng cho mỗi người họ sự ấm áp và năng lượng.
Nhưng loại giấy gói kẹo này e là đã biến mất mười mấy năm rồi, sao Giang Ninh lại có nó? “Vũ Chân, làm vợ anh được không?”
Giang Ninh hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“Em xứng với anh, hoàn toàn xứng với anh, bắt đầu từ hôm nay em chính là vợ anh, người vợ chân chính” Lâm Vũ Chân không thể nói được gì.
Cô thậm chí không biết bản thân nên phản ứng thế nào.
Trong đầu, từng cảnh tượng mơ hồ dường như dần rõ ràng hơn.
Giấy gói kẹo này, câu nói này.
Còn cả Giang Ninh ở trước mắt.
Hắn đối xử với cô, quá tốt.
Đối xử với ba mẹ của cô cũng tốt đến không còn gì để nói.
Người đàn ông như vậy quả thật không có chỗ nào để chê, hơn nữa họ đã là vợ chồng rồi, đến giấy chứng nhận kết hôn cũng cầm về rồi.
Nhưng cô cảm thấy bản thân không xứng với Giang Ninh, muốn thả Giang Ninh đi, Giang Ninh không chịu, cứ muốn lấy cô.
“Em, em có phải nên đồng ý với anh?”
Giang Ninh gật đầu.
Lâm Vũ Chân cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, “Vậy, vậy em thử xem?”
“Nếu chúng ta không hợp hoặc là anh có lối ra nào tốt hơn, thì nói với em nhé?”
Giang Ninh lắc đầu: “Em chính là lối ra của anh, lối ra duy nhất trong cuộc đời này” Lâm Vũ Chân cảm thấy toàn thân đang tê dại.
Lần đầu cô biết Giang Ninh nói lời tình cảm lại dễ nghe như vậy.
Lâm Vũ Chân lập tức nhịn không được nữa, cô cúi đầu, mặt đỏ đến tận cổ, e thẹn gật đầu.
Cô thậm chí còn không biết, trừ gật đầu ra bản thân còn có thể làm gì được nữa!
Thử xem trước đã, dù chỉ là hẹn hò cũng phải thử thì mới biết thích hợp hay không Bộ dạng này khiến Giang Ninh nhìn đến hít sâu một hơi, Lâm Vũ Chân không biết bản thân thật sự rất mê người sao? Xe khởi động lần nữa.
“Giang Ninh” “Em có thể hối hận không?”
“Không được”