Đồng thời. Lan Tư ở trong một khách sạn trên mặt cau có khó chịu.
“Ý của họ là gì? Nếu anh muốn thương lượng, thì phải hẹn lịch trước?”
Làm sao anh ta có thể không tức giận.
Người bên hội Yamaguchi đã bắt giữ người trong gia đình của anh ta sau đó còn kiêu ngạo như vậy.
“Xã trưởng anh có muốn cùng hội trưởng hội Yamaguchi nói chuyện điện thoại không? Nhĩ Tây, Nhĩ Già Nhĩ Linh đã đóng cửa? Không thể thỏa thuận hội Yamaguchi ở đây rất mạnh.”
Bọn họ làm việc rất nghiêm túc, không ngờ mọi việc lại khó xử lý đến như vậy: “Đây là chỗ của họ, ngài Lan Tư chúng ta vẫn phải cẩn thận. Theo báo cáo bên trong hiệp hội Yamaguchi đang có vấn đề nội bộ, không biết liệu họ có phát điên hay không.” Đây là điều không chắc chắn lớn nhất.
“Họ muốn làm gì?” Lan Tư đấm xuống bàn “Không biết.”
Tên cấp dứi cũng đau đầu, người bên hội Yamaguchi chưa nói gì, chưa đề cập đến điều kiện gì, thậm chí còn chưa xác định thời gian hay địa điểm thương lượng, chỉ đang cố kéo dài thời gian.
Lan Tư cau mày. Hội Yamaguchi đang phát sinh vấn đề nội bộ, họ không cho bất cứ ai đi, bây giờ anh ta không thể giải quyết được. Vào trong hội Yamaguchi? Với những người anh ta mang theo, điều đó là không thể. Bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo vệ mình, chắc chắn có người từ hội Yamaguchi bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào anh ta, nếu anh ta làm việc gì sẽ không thể thoát khỏi ánh mắt của những người đó.
“Tiếp tục nghĩ cách liên hệ!” Lan Tư ra lệnh. Anh ta không biết hội Yamaguchi muốn làm gì, nhưng bây giờ anh ta không vào được, cũng không thấy người, dù lo lắng anh ta cũng chỉ có thể ngồi đây. Lan Tư khó chịu bồn chồn. Anh ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại cẩn thận kiểm tra chắc chắn không có thiết bị theo dõi ghi hình. Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Giang Ninh. Điện thoại vang lên vài lần, sau đó mới kết nối được có một giọng nói lười biếng.
“Giang Ninh, anh vừa mới ngủ dậy?”
Lan Tư mở to mắt. Bất giác liếc nhìn thời gian điện thoại, mấy giờ rồi đã gần trưa rồi mà anh ta vân chưa dậy. Anh ta ở đây lo lắng, nhưng Giang Ninh thì lại ngủ say đến giờ còn chưa dậy.
“Kỳ thật, tôi đã dậy trước khi bị cậu đánh thức.”
Bên kia điện thoại, Giang Ninh vẫn có chút không vui: “Có chuyện gì vậy, nhanh lên tôi muốn ngủ.”
Lan Tư hít sâu một hơi, còn muốn nói tối hôm qua anh ta phải mệt mỏi như thế nào, nhưng nghĩ đến bản thân là đang đi cầu cạnh người ta nên không dám nói.
“Xảy ra vấn đề nội bộ bên trong hội Yamaguchi, họ từ chối thả người cũng không đề cập đến bất kỳ điều kiện nào.
Tôi hơi lo lắng cho em gái mình.”
M(9IÌN “Anh có cách nào để vào bên trong hội Yamaguchi giúp tôi xác định xem em gái tôi có an toàn không?”
“Không đời nào.” Giang Ninh trả lời rất đơn giản sau đó ngáp một cái.
“Anh nghĩ cách giúp tôi.”
Anh ta hiện tại không thể làm gì, chỉ biết chờ đợi nóng lòng muốn chết. Bây giờ chỉ có thể dựa vào đàm phán, nếu hai thế lực lớn đánh nhau thì chỉ thua thiệt, hơn nữa đây là Toyo là địa bàn của hội Yamaguchi. Anh ta phải làm thế nào?
“Không có, thật ồn ào.” Giang Ninh sốt ruột cúp máy.