Chương 2204:
Tất nhiên ông ta biết giữa Phương Ngân và Giang Ninh có ân oán. Lúc còn ở Đông Hàn, Phương Ngân còn suýt nữa là chết trong tay Giang Ninh. Nếu lân này ông ta đặt bấy đủ tốt, Phương Ngân còn trốn được sao?
Con cái chết tiệt kia dám hạ độc ông ta, vậy ông ta tuyệt đối không thể để lại nữal Nếu so sánh giữa giá trị lợi dụng và mạng của bản thân, Cát Mễ có thể đưa ra quyết định rất nhẹ nhàng.
Du thuyền chậm rãi lướt đi trên mặt biển, tiếng chuông vang lên báo giờ đúng lúc, màn đêm lập tức kéo xuống dưới.
Xa xa dần dần đen một mảnh, tiếng truyên đến bên tai cũng chỉ có tiếng gió thổi, khiến cả tâm hồn người ta muốn bay lên.
“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào phòng ăn.”
Đứng trên boong tàu hứng gió biển một chốc, cả người Lâm Vũ Chân thấy thanh tỉnh hơn không ít. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm hình ảnh này, thật sự rất đẹp.
Giang Ninh nắm tay của Lâm Vũ Chân vào nhà ăn, bên tổ chức đã bày tốt bữa tối từ sớm.
Mười mấy cái bàn dài đã được sắp xếp chỉnh tê, một dàn ở giữa rồi hai bên xung quanh bày tiệc đứng. Phong cảnh tráng lệ hệt như một bức tranh, cũng khiến người ta không nỡ mở miệng.
“Nếu Tỉnh Truyền Kỳ ở đây, hẳn cô ấy có thể ăn hết cả du thuyền này.”
Giang Ninh không kìm được trêu chọc.
“Anh đừng nói người ta như vậy, cô ấy vẫn còn là một cô gái, sau này còn phải lập gia đình nữa đấy!”
Lâm Vũ Chân nói: “Nhỡ ảnh hướng đến thanh danh của người ta thì phải làm sao?”
Nếu Tô Vân ở đây thật, nghe lời trêu chọc bản thân đột ngột thế này, thế nào cũng lăn lộn trên mặt đất, ăn hết tất cả thức ăn ở nơi này, hung hăn dẫn mặt khiến hai người Giang Ninh bọn họ xấu hổi Hai người lấy một ít thức ăn, bưng chén đĩa ra ngồi xuống một cái bàn.
Họ vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, bỗng có một bảo vệ đã đi đến, mỉm cười mà vần không mất lịch sự, bảo: “Ngại quá, hai vị, hai vị không thể ngồi đây ạI”
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, đúng là cái người bảo vệ ngăn cản bọn họ ở cửa ban nãy.
Lại đến chỗ bọn họ.
“Ngồi ở đây ăn cơm cũng cần thiếp mời?”
Giang Ninh hỏi: “Chủ sự sợ có người khá trà trộn vào đây ăn chực à?”
“Cũng không phải ạ. Thưa ngài, ngài hiểu nhầm rồi.”
Người bảo vệ bảo: “Nhưng mỗi chỗ ngồi ở đây đều có một quy tắc. Cái bàn này, phải là người có giá trị trăm triệu mới ngồi được.”
“Còn bàn kia phải là hai trăm triệu, bàn kia nữa là phải năm trăm triệu.”
Trên mặt người bảo vệ là nụ cười, nhưng sâu bên trong ánh mắt cũng hiện lên một tia khoái chí: “Theo báo cáo trong tin tức của chúng tôi, giá trị của tập đoàn Lâm thị vẫn chưa đến trăm triệu, sợ là hai vị không thể ngồi ở đây.”
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân có hơi xấu hổ.
Người này cũng chỉ là một bảo vệ thôi, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, sao cứ hết lần này đến lần khác.
Tất nhiên là cô biết ở đây có người đang bày mưu tính kế, muốn cô và Giang Ninh bị mất mặt trước mọi người.