Không ai dám nói chuyện, thậm chí từng hơi thở cũng đều phải cẩn thận.
Mà ở bàn của Tô Mai, không ai dám nói chuyện như vậy, ánh mắt nhìn về phía Tô Mai, đã hoàn toàn bất đồng.
Cho dù Tô Mai là người mẹ thật sự của Lâm Vũ, cũng không rung động bằng mẹ vợ của Giang Ninh!
“Tô Mai” Một lúc lâu sau, Cao Hân ngượng ngùng cười cười: “Con rể của bà, rất lợi hại, thật sự rất lợi hại” Vẻ mặt bà ta có chút xấu hổ, càng có chút kiêng ky, lo lắng mình vừa mới gây ấn tượng không tốt với Giang Ninh, thậm chí có thể bởi vậy mà liên lụy Phương Đường, liên lụy đến con gái của mình.
Bà ta đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, tại sao lại cảm thấy ngượng ngùng khi đứng trước mặt Tô Mai.
Mình ngại ngùng ở chỗ nào!
“Đúng vậy, con rể tôi đương nhiên phải ưu tú rồi” Lần này, Tô Mai không khiêm tốn nữa.
Bà nhìn Giang Ninh một cái: “Bà có thể nói tôi không có điểm nào tốt cả, nhưng con rể tôi, bà không thể nói vậy nữa.”
Cao Hân làm sao còn dám nói, ngồi khép nép ở đó, khép hai chân lại, cũng không dám động đậy gì nữa.
“Giang Ninh!”
Tô Mai gọi một tiếng.
“Mẹt” Giang Ninh lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Tô Mai, nhưng không có chút nào giống như vừa mới nói chuyện với Mạc Thừa Lâm, vẻ mặt hờ hững đó.
“Đây đều là bạn học cũ của mẹ, bạn cũ, hôm nay dẫn con tới, chính là làm quen với bọn họ một chút, con là người trẻ, nên kính rượu mọi người.”
Nghe vậy, một bàn người, lập tức? Tự cùng nhau? Tất cả đều đứng dậy.
Bảo Giang Ninh mời rượu bọn họ, cái gì mà từ xa lạ trở thành thân quen? Rượu gì chứ?
Không phải Tô Mai đang không đùa đấy chứ?
Bọn họ làm sao dám để cho nhân vật lớn như Giang Ninh phải mời rượu mình chứt “Ngồi xuống hết đi” Giang Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra, ngay lập tức một bàn người, có chút vội vàng nhìn người chung quanh, thấy có người ngồi xuống, mới ngồi xuống.
“Các cô, các chú.”
Giang Ninh rót cho mình một ly rượu, lại đi thêm một vòng, rót cho từng người một rót: “Mẹ tôi thường nói với tôi, lúc bà ấy còn đi học, có rất nhiều chuyện thú vị, để lại cho bà ấy những kỷ niệm rất đẹp đẽ.”
“Trong những kí ức đó chắc phải có các vị rồi” Giang Ninh giơ ly rượu lên, mọi người cũng lập tức giơ lên: “Cảm ơn các vị, đã giúp mẹ con có được hồi ức đẹp đế trong thời sinh viên, con là vấn bối, kính các vị một ly!”
Nói xong, anh uống một ngụm hết ly.
Tất cả mọi người liên tục trả lễ, đều cùng uống rượu, ngay cả một giọt cũng không còn!
Trong lòng Tô Mai cảm thấy ngọt ngào hơn cả mật ong.
Một ly rượu của Giang Ninh, thật sự làm cho bà lấy lại được mặt mũi mà mười mấy năm trước bà đã đánh mất.
Bà không phải là người ham mê hư vinh, nhưng nửa đời trước chịu uất ức, bị khinh thường và cười nhạo, khiến bà trở thành người bị bàn tán trong miệng các bạn học.
Nhưng bây giờ, ai dám nói bà chứ?
Ai còn dám cười nhạo bà?
Ai còn dám chế giễu bà?
Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ bản thân!