Chương 1595:
Đặng Khẳng ngẩng đầu nhìn lên, ở điểm cao nhất của lâu đài, treo một bảng ký hiệu, ông ta ngay lập tức để tay mình vào trước ngực, thành kính dành vài giây mặc niệm đọc câu trên.
Ông ta? Ái Ái Nhĩ Lục đã đóng rồi sao? Bước đến cửa, Đặng Khẳng đưa tay ra và gõ mạnh vào, sau đó lặng lẽ đứng đợi.
Phải mất hơn mười phút sau cánh cửa đó mới được mở ra, Đặng Khẳng bước vào bên trong lâu đài ngay lập tức, ánh đèn không được sáng cho lắm, nhưng lại có một thứ cảm giác có thể soi sáng tâm hồn.
Đặng Khẳng cúi đầu xuống, bước nhanh về phía đại sảnh, ông ta thậm chí còn không nhìn người đang ngồi trên đó, chỉ nghe bụp một tiếng, một bên đầu gối quỳ xuống.
“Tông chủI” Ông ta cung kính hét lên.
“Đặng Khẳng, đã lâu không gặp” Một âm thanh uy nghiêm cùng lúc truyền đến.
Đặng Khẳng không dám ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế như cũ, dáng vẻ quỳ một bên đầu gối: “Đặng Khẳng rất xấu hổ vì đã phụ lòng Tông chủ!” “Đám Cơ Đức vẫn không trở về tr” “Tôi đã sử dụng rất nhiều biện pháp, cho dù là tranh đoạt vị trí gia chủ, hoặc là khuyên nhủ ông ta cũng đều vô ích, bên phía Cơ Đức đã xác định sẽ đứng độc lập, tách khỏi gia tộc” Giọng điệu Đặng Khẳng trở nên nghiêm nghị: “Tôi đã không hoàn thành công việc tốt, thỉnh cầu tông chủ trách phạt!” Trầm mặc.
Bên trong đại sảnh, đột nhiên trở nên im lặng.
Trên trán Đặng Khẳng đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, như thể nhiệt độ không khí bên trong lâu đài cổ kính này đột ngột giảm xuống vậy.
“Tình cảm huyết thống xem ra không còn chút hiệu nghiệm nào nữa” Âm thanh đó lại tiếp tục vang lên lần thứ hai: “Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ có thể cưỡng ép kéo về thôi” Xoẹet!
Xoet!
Xoet!
Có một vài bóng người xuất hiện trước mắt Đặng Khẳng, như cuồng phong trào dâng, thậm chí Đặng Khẳng không thể mở mắt ra nhìn dù chỉ một chút.
“Anh có một cơ hội cuối cùng đó là đi lấy lại chỉ nhánh thành phố cờ bạc, nếu như thành công thì có thể sống sót, bằng không, bọn họ sẽ quay về cùng cái đầu của anh rồi đem trình lên tông đường” “Vâng!” Từ đầu đến cuối Đặng Khẳng không lúc nào dám ngẩng đầu lên, trước sau vẫn chỉ cúi đầu, chỉ lo rằng sẽ chạm mặt với tông chủ.
Ông ta dè dặt bước ra ngoài, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, cả hai chân đều run lẩy bẩy.
Và cho đến khi ra tới cửa, ông ta mới dám ngẩng đầu lên, nhìn người đi phía sau mình, toàn thân được bọc hoàn toàn trong chiếc áo choàng.
“Chuyện của Cơ Đức không xứng với sự kỳ vọng của Tông chủ, phản bội lại dòng họ Slanka, bây giờ, xin các người hay theo tôi lấy lại chỉ nhánh thành phố cờ bạc và giết Cơ Đức!” Đặng Khẳng uy nghiêm nói.
Nói xong, ông ta rời đi cùng người đó ngay lập tức.
Cùng lúc đó.
Bên trong lâu đài cổ, người đàn ông ngồi trong đại sảnh tựa như bậc đế vương, cả người tựa như đang rất bình tĩnh, không hề biến sắc.
Trong đại sảnh, chỉ có mình anh ta lẻ loi.
Anh ta lặng lế ngồi đó, ánh mắt không hề thay đổi, giống như một pho tượng.
Lát sau, một vệt máu tươi trào ra từ khóe miệng anh ta.
“Chết tiệt!” Anh ta chửi một câu: “Kém chút nữa, kém chút nữa là giết tôi rồi! Sức lực cũng mạnh thật.” Anh ta nheo mắt lại, hơi thở dần trở nên gấp gáp, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta đã điều chỉnh trở lại ngay lập tức.