Chương 1611:
Mà sự thật cũng chính là như vậy.
“Đặng Khẳng chết rồi” Tông chủ đứng dậy, chậm rãi bước xuống từng bậc thang rồi đi thẳng đến trước mặt của Đạo Sâm. Lúc này, Đạo Sâm mới có thể nhìn thấy rõ được mặt của đối phương, người kia trầm giọng nói, giọng nói mang theo hơi lạnh: “Tại sao anh không chết?” Đạo Sâm ngẩn người, cả người trở nên căng thẳng.
“Tông chủ, tông chủ. Ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi sẽ… Aaa” Anh ta còn chưa nói xong đã bị tông chủ dùng một tay đập mạnh lên đầu, ngay sau đó một tiếng “rắc” vang lên.
Đầu anh ta nổ tung.
Máu tươi vung vãi đầy đất.
“Đem xuống cho chó ăn” Tông chủ không thèm liếc Đạo Sâm lấy một cái.
Loại người vô lễ như anh ta sớm muộn gì cũng phải chết.
Dù anh ta là ai, sức mạnh của anh ta có đạt đến trình độ nào thì cũng phải chết.
Những quy tắc khi bước vào lâu đài cổ, không lẽ Đặng Khẳng chưa dạy anh ta?
Không được lên tiếng, không được ngẩng đầu nhìn tông chủ, không được đùn đẩy trách nhiệm.
Nếu thật sự Đặng Khẳng chưa dạy anh ta thì anh ta không có tư cách ở lại đây.
Tông chủ quay lại ghế ngồi của mình, sau đó có hai bóng đen từ trong góc tối đi ra. Một người nhanh chóng đưa thi thể của Đạo Sâm ra ngoài, người còn lại cung kính quỳ một chân trước tông chủ, đầu anh ta cúi thấp nhìn xuống đất.
“Tông chủ, có cần tiếp tục cướp lại chỉ nhánh ở thành phố cờ bạc không?” “Không cần” Tông Chủ nhàn nhạt nói: “Nếu chi nhánh đó đã bị người tên Giang Ninh kia khống chế thì tạm thời cứ để như vậy đi” “Nhưng mà chúng ta cần.” “Tôi nói rồi, không cần” Giọng nói của tông chủ dòng họ Slanka mang theo hơi lạnh khiến người ta phải rét run: “Lo làm tốt việc của mình đi, người đó nhất định còn quay lại. Lần này dù có chết bao nhiêu người thì cũng phải cố thủ lâu đài cổ” “Vâng” Dứt lời, bóng đen kia liền biến mất.
Tông chủ vẫn ngồi yên trên ghế của mình, ông ta dùng tay xoa xoa ngực, sau đó lại thở dài.
Loại áp lực vô hình này khiến ông ta không thể thở nổi.
Kế thừa gia tộc có lịch sử hàng trăm năm nhưng lại bị người ngoài để ý tới thật sự không phải là chuyện tốt lành gì.
“Đáng sợ nhất là người phương Đông” Tông chủ lại thở dài, lẩm bẩm: “Không chỉ có người đó mà người đàn ông tên Giang Ninh ở thành phố cờ bạc cũng là người không dễ chọc vào.” Ông ta nhắm hờ mắt lại, ngửa đầu ra phía sau, lúc này ông †a muốn nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên ông ta liếc mắt về phía cửa chính, ông ta cảm nhận được nơi đó phát ra một sát khí vô cùng đáng sợ.
Một bóng người đang đứng ở cửa, người đó tựa hồ như một thanh kiếm lạnh lẽo và chết chóc đang đâm thẳng vào lồng ngực ông ta.
“Quyền phổ đang ở đâu?” Giọng nói người đó khàn khàn, trên mặt đeo một cái mặt nạ vô cùng quỷ dị, nhìn người đang đứng ở đó trong lòng tông chủ cảm thấy có chút run sợ.
“Tôi đã nói rồi, dù ông có giết tôi thì cũng không bao giờ tìm được” Tông chủ vẫn tựa đầu vào ghế, so với lần đánh nhau trước kia của hai người thì lần này trông ông ta có vẻ bình tính hơn rất nhiều: “Dòng họ Slanka có rất nhiều chỉ nhánh, nếu tính luôn cả tông tộc thì tổng cộng là bốn mươi, ông nghĩ là ông biết tôi sẽ để Quyền phổ ở đâu sao?” Giọng cười của ông ta có chút khinh miệt và châm biếm.
Đặc biệt, khi ông ta nhìn thấy được ánh mắt đẳng sau lớp mặt nạ của của người kia vì lời nói của ông ta mà trở nên sa sầm, sát khí ngày càng tăng thì tâm trạng ông ta lại càng trở nên phấn chấn.
“Hay là ông thử đi, xem thử có thể cậy được miệng của tôi ra không?” Bốn mắt nhìn nhau.
Một giây sau, hai người bắt đầu ra tay.
“Ầm” “Ầm”