Chương 1155:
Vương Tuyền hô hào: “Nghỉ ngơi cả một buổi trưa, tôi thấy tinh thần của mọi người đã sung mãn hơn rồi đấy, tiếp theo, tôi sẽ đưa mọi người đến một nơi thật thú vị nhé!”
Xe buýt khởi động, trực tiếp hướng về phía danh lam thắng cảnh thứ nhất.
“Nơi tiếp theo chúng ta sắp đến, tên là đáy biển Long Cung!”
Vương Tuyền giới thiệu tình huống của danh lam thắng cảnh, nói về trình độ chuyên nghiệp, Giang Ninh thật đúng là không nhìn ra có vấn đề gì.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Vũ Chân đang vụng trộm dùng điện thoại di động ghi lại biểu hiện của Vương Tuyền, giống như bà chủ đang khảo sát nhân viên vậy.
Dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ kia khiến Giang Ninh hoài nghi, rốt cuộc là mình đưa cô đi hưởng tuần trăng mật hay là đi làm việc đây.
Rất nhanh xe buýt đã đến danh lam thắng cảnh, Long Cung sừng sững khắc sâu vào ánh mắt mọi người, mười phần khí thết “Đây là nơi mà các đoàn làm phim truyền hình hay dùng, bây giờ được bảo tồn rất tốt đó” Vương Tuyền giới thiệu: “Tiếp theo, tôi sẽ đưa mọi người vào tham quan.”
Giang Ninh năm tay Lâm Vũ Chân cùng những du khách khác tiến vào trong danh lam thắng cảnh, một đường nghe nhìn cũng có chút vui thú.
Đối với danh lam thắng cảnh, ngược lại bọn họ không có hứng thú quá lớn, chỉ cần hai người họ tay nắm tay, dù chỉ có một ánh mắt, thế là đủ.
Trong mắt Giang Ninh, danh lam thắng cảnh trên thế giới đều không dễ nhìn bằng Lâm Vũ Chân.
Hai người đi dạo một vòng, đến cả ảnh chụp cũng không chụp được mấy tấm.
Trong điện thoại di động của Giang Ninh, tất cả đều là ảnh chụp của Lâm Vũ Chân.
“Được rồi, đã tham quan hết danh lam thắng cảnh, tôi tin là cảnh sắc ở đáy biển Long Cung này đã khiến cho mọi người phải mở mang tầm mắt rồi đúng không?”
Vương Tuyền cầm loa, dẫn đám người đến lối ra, trực tiếp đi vào cửa hàng bên cạnh: “Mọi người có thể mua vài món quà lưu niệm, đây đều là đồ được vớt ra từ đáy biển, rất có giá trị kỷ niệm, tới đáy biển Long Cung mà không mang theo đồ từ đáy biển về thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Mọi người có thể vào xem, thích thì mua, bên trong đông?
Phật hầu theo nhị lục lục ý? Tây, chắc chắn sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
Anh ta cười, dẫn theo đám người đi vào, còn mình thì đi ra.
Hai bảo vệ đứng ở cổng khẽ gật đầu với Vương Tuyền, chỉ cần một ánh mắt đã ngầm hiểu ý của nhau.
Nhìn từng du khách đi vào, Vương Tuyền vui tươi hớn hở cười một tiếng, mẹ nó, hôm nay cái đơn hàng này cũng không thể chạy nổi nữa rồi?
Thật vất vả mới có thể nhận được một đơn, dẫn đoàn người này đi du lịch, vất vả mà không kiếm được tiền tới tay, vậy chẳng phải là mình toi công bận rộn rồi sao?
Vương Tuyền từ trong tiệm đi ra, trực tiếp đi đến góc rẽ, móc một điếu thuốc ra, đắc ý hút, trong lòng tính toán, hôm nay rút được khoản này, có thể kiếm được bao nhiêu đây.
Mà mấy người Giang Ninh vừa tiến vào cửa hàng đã bị hàng loạt món hàng rực rỡ làm cho hoa mắt.
Phụ nữ là người không chịu được sự mê hoặc của những thứ lặt vặt này nhất.
Tỉnh xảo đẹp mắt, có điểm đặc sắc.
Lâm Vũ Chân lập tức chạy tới nhìn vào tủ kính, nhìn những món đồ thủ công bằng vỏ sò xinh đẹp, đôi mắt choáng váng.
“Thật xinh đẹp!”
Cô không nhịn được kêu lên, quay đầu nhìn Giang Ninh: “Anh mau nhìn xem! Anh mau nhìn sợi dây chuyền này đi!”