Chương 2089:
“Em đọc trong sách có nói, phải nghỉ ngơi tốt, có sức khỏe tối, không thể bị người khác làm phiền đó!”
Lâm Vũ Chân cũng hét lớn theo.
Không tới một lúc, tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng xa dần.
Lâm Vũ Chân lè lưỡi thở một hơi, dựa vào bả vai của Giang Ninh.
“Đều trách anh, khiêu khích tâm tư này của mẹ anh rồi.”
“Mẹ cũng không nói sai.”
Giang Ninh mỉm cười: “Là muốn suy nghĩ sinh đứa trẻ phục vụ cho chúng ta”
Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lâm Vũ Chân.
“Nói chuyện quan trọng với em.”
Lâm Vũ Chân lập tức quay đầu, cả gương mặt ủng đỏ nhìn Giang Ninh.
“Thật sự là chuyện quan trọng.”
Giọng điệu của Giang Ninh tốt: “Việc nghiên cứu công nghệ kỹ thuật cao đã được thành lập rồi, nghiên cứu ra con chip thuộc về riêng chúng ta là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng nguyên liệu thô chế tạo con chip chúng ta phải chuẩn bị trước đó.”
“Nguyên liệu thô?”
“Không sai, chuỗi ngành công nghiệp này, miếng mỡ béo bở này, anh không hy vọng bị bất cứ người nào nhúng tay vào, kỹ thuật cốt lõi này, nhất định phải nắm giữ trong lòng bàn tay!”
Giang Ninh gật đầu.
Nếu nhà họ Lâm đã muốn làm, vậy thì phải làm cho tới cùng.
Đây không chỉ là năm giữ những kỹ thuật này, còn là phải nắm giữ năng suất và giây chuyền sản xuất, không thể để bất cứ người nào khác nhúng tay vào.
Giang Ninh rất rõ ràng, mỗi năm †rong nước số tiên nhập khẩu con chip thậm chí còn vượt quá nhập khẩu dầu mỏi Lớn thì tới siêu máy tính, tàu vũ trụ, nhỏ thì tới ti vi, nôi cơm điện, đồ gia dụng, tất cả đều cần tới con chip, đây là huyết mạch sống còn đó, làm sao có thể để rơi vào trong tay của người khác?
“Anh đã nhận được thông tin, phát hiện một mỏ khoáng sản, trữ lượng silic bên trong chấn động lòng người, hơn nữa độ tỉnh khiết vô cùng cao!”
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! “Ở đâu?”
Lâm Vũ Chân lập tức phấn khích trở lại.
Cô đương nhiên biết tính quan trọng của con chip công nghệ tiên tiến, trữ lượng nguyên vật liệu phong phú, nhưng nguyên liệu không đồng cấp, cấp bậc khi sản xuất ra, đương nhiên sẽ khác biệt.
Nếu như khai thác được nguyên vật liệu tốt ra, vậy đúng là làm chơi ăn thật rồi!
Cô nhìn Giang Ninh, cao hứng không thôi, thật sự đang muốn ngủ, thì đã được tặng cái gối.
“Trung Đông.”
Giang Ninh nói.
Lời anh vừa nói xong, Lâm Vũ Chân đột nhiên a một tiếng.
“Trung Đông?”
Khu vực loạn lạc đó?
Chiến trường triền miên, đừng nói muốn làm ăn, ở khu vực đó mà có thể sống được đã là không dễ dàng rồi.