Chương 1912:
“Thưa ngài, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
“Ví tiền của tôi bị trộm mất rồi!”
Người đàn ông mặt lạnh kia tức giận nói: “Ví tiền bị người khác trộm ngay trong khách sạn của anh, trong ví có giấy tờ cá nhân quan trọng, còn có rất nhiều tiền và thẻ ngân hàng, các người phải chịu trách nhiệm!”
“Thưa ngài, xin đừng lo lắng, ngài hãy suy nghĩ xem liệu có để quên trong phòng, hoặc… AI”
Nhân viên chưa nói xong, người đàn ông đã một tay đánh nhân viên ngã xuống đất.
“Ví tiền của tôi luôn ở trên người, và đã bị lấy trộm rồi! Tên trộm chắc chắn còn đang ở trong khách sạn các người!”
Người đàn ông hét lên, bỗng có mấy chục người lao tới từ trong một khoảng tối mù mịt, khiến những người ở quầy lễ tân sợ tái mặt, nhất là khi họ nhìn thấy logo trên trang phục màu đen người dẫn đầu thì đã biết người đó là ai.
Là người của hội Hắc Long!
A Tây, nhân vật lớn của hội Hắc Longl Trong chốc lát, nào còn có ai dám đi tới ngăn cản. Ai cũng biết, thế lực của hội Hắc Long ở Hán Đô lớn thế nào, chưa nói tới khách sạn nhỏ xíu của bọn họ, cho dù một số gia tộc lớn thì khi đối diện hội Hắc Long cũng phải nể vài phần, không dám có chút lỗ mãng nào.
Mấy chục người nhanh chóng phong tỏa toàn bộ cửa trước cửa sau của khách sạn, vài người chặn ở lối vào, không cho bất cứ ai ra vào.
“Phong tỏa khách sạn cho tôi!”
A Tây sắc mặt lạnh như băng quát.
Trong lúc nhất thời những người muốn ra vào khách sạn đều hét lên.
“Các người dựa vào cái gì mà phong tỏa khách sạn chứ.”
“Thả tôi ra ngoài, tôi còn chuyện quan trọng phải xử lý, để lỡ anh chịu trách nhiệm được không!”
“Tránh ra, các người không thể làm thế này, mau tránh ral”
Một nhóm người hét lên, rõ ràng ai cũng không thể chấp nhận khách sạn bị phong tỏa một cách khó hiểu như vậy.
“Im mồm hết cho tôi!”
A Tây hừ lạnh một tiếng: “Ai thừa nhận lấy trộm ví tiền của tôi, thành thật trả cho tôi thì tôi sẽ để những người khác đi, có ai thừa nhận không?”
“Hừ, trộm ví tiền của tôi! Ở Hán Đô này, còn chưa có ai dám trộm đồ của tôi”
Anh ta nhìn lướt qua một vòng, nhìn tới mấy người muốn ra ngoài, không hề che giấu chút nào sát khí trên mặt.
“Ai trộm, tự đứng ra đi!”
“Anh mất ví tiền có thể báo cảnh sát chứ không có quyền phong tỏa khách sạn, không cho người khác ra vào như thế chứ”
Hiển nhiên một người trong số họ có chuyện, vội ra ngoài lại bị người của A Tây chặn lại, tức giận không thôi.
A Tây nhìn chằm chằm anh ta, sát khí trên mặt dần trở nên nồng đậm, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Anh ta thẳng thừng bước tới, tia sáng tàn nhãn trong con ngươi khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Là anh trộm ví tiền của tôi?”