Chương 58 “Bộp bộp.
Mấy người Lâm Văn đi vào đại sảnh công ty, tất cả mọi người lập tức võ tay.
“Hoan nghênh chủ tịch!” Hoàng Ngọc Minh nói trước.
“Hoan nghênh chủ tịch!” Mọi người đồng thời hô.
Hoàng Ngọc Minh đi về trước to giọng nói: “Các vị, hôm nay tôi chính thức tuyên bố, công ty này đổi tên thành tập đoàn Lâm thị, ông Lâm Văn đảm nhiệm chức vụ chủ †ịch, cô Lâm Vũ Chân đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, còn tôi được tính là hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, có thể vinh quang mà về hưu rồi!” Nghe vậy mọi người lập tức hiểu ra, thì ra Hoàng Ngọc Minh vẫn luôn làm thuê cho nhà Lâm Văn? Chuyện này khó tránh khiến người ta chấn động quá! “Tất cả công việc của công ty, bắt đầu từ hôm nay đều giao cho chủ tịch Lâm xử lý, hy vọng mọi người phối hợp làm việc với ông ấy để công ty phát triển ngày càng tốt hơn!” Hoàng Ngọc Minh làm vậy là bàn giao rồi.
Nói xong anh đẩy Lâm Văn lên đầu, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên.
“Cảm ơn mọi người.
Lâm Văn có chút kích động, nhất thời không biết nên nói gì, ông nhìn Giang Ninh một cái, thấy Giang Ninh gật đầu mới tiếp tục nói: “Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng, sẽ cố gắng khiến công ty trở nên tốt hơn, để mọi người sống ngày càng tốt hơn!” Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa.
Nghi thức bàn giao không phức tạp, tất cả thủ tục đã hoàn thành từ trước rồi.
Đối với nhân viên mà nói, trừ việc thay đổi lãnh đạo của công ty ra thì không có gì khác biệt, cho nên họ cũng không quá để ý.
Trước đây Hoàng Ngọc Minh thực ra cũng không quản chuyện gì nhiều, chỉ cần Lâm Văn của bây giờ có thể duy trì trạng thái hiện tại, để mọi người có công việc ổn định là đủ rồi.
Đến phòng làm việc, Lâm Văn thấy đã tu sửa lại phòng làm việc liền quay đầu nói cảm ơn Hoàng Ngọc Minh.
“Ngọc Minh lão đệ nào!” tôi không biết nên cảm ơn cậu thế Công ty này vốn là của Hoàng Ngọc Minh, nhưng cậu lại cho thẳng ông luôn, chuyện này là một ân tình cực lớn.
Ai ngờ khi nghe thấy Lâm Văn kêu bản thân là lão đệ, Hoàng Ngọc Minh liền nói: “Không dám nhận không dám nhận, ngài quá khách khí rồi, công ty này vốn dĩ là chuẩn bị vì hai ba con mà” “Tôi chỉ thay thế hai người quản lý trước mấy năm, bây giờ thời cơ đã đến thì nên giao lại cho hai người, tôi tin hai người có thể khiến nhân viên ở đây sống ngày càng tốt hơn!” Đùa gì chứ, bản thân gọi Giang Ninh là đại ca, Giang Ninh là con rể của Lâm Văn, Lâm Văn gọi anh là lão đệ, vai vế loạn quá.
“Mọi người cứ tự nhiên mạnh dạn, có chuyện gì cần tôi thì lúc nào cũng có thể nói với tôi” Nói xong, Hoàng Ngọc Minh quay người rời đi.
“Ba, Giang Ninh để ba làm chủ tịch để con làm tổng giám đốc, thế anh ta thì làm gì?” Lâm Vũ Chân thật sự có hơi thắc mắc, công ty này kể ra thì chắc chắn là của Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh chỉ làm việc cho anh mà thôi.
Lâm Văn lắc đầu, Tô Mai cũng lắc đầu, Giang Ninh cũng không nói gì.
Lúc này.
Giang Ninh đang ở dưới lầu của công ty! Trước mặt anh có năm mươi người đang đứng, đều là những tinh anh mà Hoàng Ngọc Minh chọn lọc kĩ càng.
“Tinh anh mà lão Hoàng nói chính là các người?” Giang Ninh tùy tiện nhìn hai cái, bất giác thấy hơi mắc cười.
Loại này cũng tính là tinh anh, từ lúc nào mà từ tinh anh này lại rẻ mạt thế này? Mặt anh lộ biểu cảm không vui, không chút che giấu, lắc đầu nói: “Tôi hơi thất vọng đấy” Năm mươi người đang đứng đó lập tức thay đổi sắc mặt.
Giang Ninh như vậy là đang khinh thường họ thảng mặt, thế thì hơi quá đáng quá.
Họ đều là người do Hoàng Ngọc Minh bồi dưỡng, mấy năm nay chưa từng ra tay, nhưng tự tin sẽ không thua bất kỳ ai, chỉ đợi một cơ hội thể hiện thực lực bản thân! Nhưng bây giờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với họ, trong lòng ai mà phục chứ? “Anh có tư cách gì nói chúng tt Trong đó có một người đứng thẳng người lên, lạnh lùng mở miệng: “Chúng tôi chỉ nghe lời của sếp Hoàng, anh là cái gì chứ!” Ở cách đó không xa, Hoàng Ngọc Minh nhìn thấy, trong lòng thầm chửi một tiếng, thẳng ranh này gan lớn quá rồi à, dám nói chuyện với đại ca như vậy! Nếu không phải Giang Ninh kêu anh đừng xuất hiện, anh phải qua đó đá tên đó hai phát.
Hoàng Ngọc Minh không hiểu, anh lấy đi công ty này lại để Lâm Văn làm chủ tịch, Lâm Vũ Chân làm tổng giám đốc, còn bản thân chỉ nhận chức trưởng phòng bảo vệ.
Cái này làm sao xứng với Giang Ninh! Nhưng đây là quyết định của Giang Ninh, tất nhiên anh sẽ không thắc mắc.
“Sếp Hoàng, rốt cuộc đại ca có ý gì vậy?” Anh Cẩu đứng sau Hoàng Ngọc Minh, không hiểu tại sao: “Đám người này là đám người giỏi nhất trong đám thủ hạ của chúng ta rồi, đại ca còn coi thường?”