Chương 1717:
Đó là hai nhân vật tọa trấn của nhà họ Phương!
Làm sao có thể tùy tiện phái đi vì quyền phổ được cơ chứ.
“Ba, con có cách”
Phương Hạ mỉm cười nói với ông ta: “Lần này Giang Ninh đến đây chính là vì cô Phương Nhiễm đúng không?”
“Không sai.”
“Nếu đã như vậy, đối với Giang Ninh mà nói chắc chắn Phương Nhiễm rất quan trọng với cậu ta, thậm chí còn khiến cậu ta phải đích thân đến cửa, đến nhà họ Phương một chuyến nữa”
“Nhà họ Phương chúng ta không phải nơi mà người nào.
cũng đến được, Giang Ninh không thể không biết sự nguy hiểm ở nơi này, nếu nói vậy thì tính quan trọng của Phương Nhiễm khiến cho Giang Ninh không thể nào không đến”
Phương Uy gật đầu.
Dĩ nhiên ông cũng biết điều này, nhưng ông ta không muốn thả Phương Nhiễm ra.
“Hừ, Phương Nhiễm bại hoại gia phong, ba không giết cô †a đã coi là khoan hồng độ lượng lắm rồi, bây giờ nhốt cô ta ở trong hầm giam chính là vì muốn giết gà dọa khi!”
“Đúng là như thế, nhưng mà ba à, nào có quan trọng bằng sự phát triển của nhà họ Phương ta đâu chứ?”
Phương Hạ lại nói tiếp: “Hiện tại những nhà làm quan lánh đời khác còn chưa biết đến chuyện của quyền phổ, đợi khi bọn họ biết rồi, chắc chăn sẽ dẫn ra cuộc chiến tranh đoạt đấy!
Đến lúc đấy, có thể ưu thế của chúng ta sẽ không còn lớn nữa”
Phương Uy nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Phương Hạ.
So với sự phát triển của nhà họ Phương thì quả thực là Phương Nhiễm chẳng được coi là cái thá gì cả, chỉ là ông ta vẫn không cam tâm thả Phương Nhiễm đi dễ dàng như vậy mà thôi.
“Càng không cần phải nói, ai bảo chúng ta sẽ thật sự giao.
Phương Nhiễm cho Giang Ninh đâu chứ? Ba của con không có nói vậy à nha, là do cô không chịu rời đi, do tự cô không chịu rời đi, ai mà có thể đưa cô đi được cơ chứ?”
Phương Uy há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quả thực là bọn họ chỉ lợi dụng Phương Nhiễm để ép Giang Ninh lấy càng nhiều quyền phổ ra mà thôi.
Chỉ cần Phương Nhiễm không chịu đi hoặc là bọn không đồng ý để Phương Nhiễm rời đi, vậy thì đương nhiên Giang Ninh cũng không còn cách nào cướp người được.
Nhưng quan trọng là Giang Ninh phải chịu khuất phục, phải ngoan ngoãn giao quyền phổ ra!
“Chuyện này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn”“
Phương Uy nhíu chặt mày.
“Ba, hãy tận dụng thời cơ đi, mất rồi sẽ không trở lại nữa đâu”
Phương Hạ thản nhiên nói với ông ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Phương Uy, biết trong lòng Phương Uy đang suy nghĩ gì, ông ta đang do dự, do dự sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất.