Chương 241
Giang Ninh dạy cho đám người anh Cẩu không nhiều chiêu thức, tổng cộng cũng chỉ có ba chiêu, nhìn như đơn giản nhưng có thể biến hóa ra trăm nghìn chiêu khác nhaul Bọn họ sẽ căn cứ vào những người khác nhau, đặc điểm khác nhau để thay đổi chiêu thức của mình một cách thích hợp.
Đáng sợ nhất là bản chất của những chiêu thức này đều cho người ta một cảm giác trở lại nguyên trạng, đơn giản lại hết.sức hữu hiệu mà lực sát thương rất mạnh!
Chính vì cảm giác được điểm này, đám người anh Cẩu mới vô cùng hưng phấn.
Bọn họ biết mình đã tiếp xúc đến một thế giới khác, Giang Ninh giúp bọn họ mở ra cánh cửa lớn của thế giới này!
Bọn họ càng biết rõ ràng hơn, khi đi tới giai đoạn thứ hai này, đoạn đường tiếp theo sẽ càng khó đi nhưng sẽ càng đặc sắc hơn.
Chỉ cần có thể đi theo Giang Ninh, bọn họ sẽ không sợ nữal Thấy trạng thái của đám người anh Cẩu, Giang Ninh cũng khóng hê lo lãng. Hản liếc nhìn qua, hút hết một điếu thuốc liền lái xe rời đi.
Lúc đó, Lục Thiên tới tỉnh thành!
Suốt một ngày cũng không nhận được tin tức của con trai Lục Tâm, ngay cả Bạo Long cũng mất liên lạc, điều này làm cho Lục Thiên lo lắng là ông Phó đã quay trở lại.
Nhưng ông ta đến tỉnh Thiên Hải lại hoàn toàn không thấy tung tích của ông Phó.
Lão già kia làm gì còn dám trở về chứ?
Mình lo lãng quá rồi.
Nhưng Lục Tầm đi đâu?
Đứa con trai này của mình ham chơi hiếu động, kiêu ngạo hống hách, ông ta đều biết, nhưng ông ta chẳng hề để ý.
Hắn là con trai của Lục Thiên ông ta, ngang ngược một chút thì đã sao? Kiêu căng một chút cũng là điều nên làm!
Đến tỉnh Thiên Hải thấy ông Phó không dám trở về, vậy ông ta lại hoàn toàn không cần lo lắng nữa.
“Không có dấu vết của ông Phó, cũng không có dấu vết của Tàn Kiếm, xem ra tin tức rất đáng tin cậy, ông Phó sắp chết rồi.”
Băng Long nhận được một vài manh mối, khẽ nhíu mày: “Nếu ông Phó chết, chúng ta trái lại phải chuẩn bị một chút, để tránh bị Tàn Kiếm này phản công”
Một khi cao thủ như Tàn Kiếm phản công, đó là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nếu hắn chỉ muốn giết người, ai có thể chống đỡ nổi chứ?
“Không sao.”
Lục Thiên lại không để ý lắm: “Đừng quên là ông ta đã già rồi, sợ rằng đoạn kiếm gãy này của ông ta cũng đã rỉ hết: Ông ta hừ một tiếng: “Chỗ dựa vững chắc của chúng ở phía bắc kia cũng sắp không chịu nổi àng không có người nào để ý tới chúng đâu. Yên tâm đi, nếu ông Phó thông minh, lúc này sẽ mang theo tài sản cao chạy xa bay rồi.”
Tiếp tục ở lại chắc chắn là con đường chết.
“Còn chưa có tin tức của Bạo Long à?”
Lục Thiên hỏi một câu: “Bọn họ tới tỉnh đã một ngày, sao không có chút tin tức nào vậy?”
Trước khi đi, Lục Thiên đã nhiều lần nói cho Lục Tâm biết, ở tỉnh bất kể hán làm gì cũng phải báo với ông ta trước. Nhưng kết quả thì sao?
Hắn tới tỉnh thành xong lại không có chút tin tức nào, nghe nói là đi bàn chuyện làm ăn với bạn.
Hán đàm phán chuyện làm ăn cái rầm à!
“Không có tin tức gì. Anh yên tâm đi, có Bạo Long đi theo thì Lục Tâm sẽ không có việc gì đâu.”
Băng Long nói.
Lục Thiên khẽ gật đầu, không để ý nữa.
Cho tới hôm nay, ở tỉnh thành chỉ còn lại có mấy người vân đang ngoan cố chống lại.
Chương Trình thậm chí còn truyền lời ra, cho dù chết cũng tuyệt đối không cúi đầu!
Lục Thiên trừ xem thường ra thì không có cảm giác nào khác.
Bây giờ ông ta không giết Chương Trình ở đây là bởi vì ở mảnh đất này còn cần một người quen thuộc tới quản lý giúp ông ta. Dù sao Chương Trình cũng đã chiếm cứ nơi đó suốt mười năm.
Chờ ông ta tìm được người có thể thay thế Chương Trình, vậy Chương Trình sẽ không sống quá được một ngày!
Ngoại trừ Chương Trình, những người khác ở tỉnh cũng trong tình trạng này.
Không thể không nói, địa bàn tỉnh thành cực lớn, nếu một mình ông Phó khống chế, vậy không chỉ tốn nhiều sức lực mà sẽ càng làm cho ông ta khó có thể khống chế hơn.
Ông ta lựa chọn giao quyền là lựa chọn vô cùng thông minh, không những để người ta chia sẻ giúp ông ta, lại có thể ở phía sau một tay khống chế.
Ông ta chỉ cần khống chế những kẻ đứng đầu như Chương Trình này, vậy là đủ rồi.
Con cáo già này.
Cho dù là Lục Thiên, kẻ thù sống chết mấy chục năm này cũng không thể không bội phục, ông Phó quá giảo hoạt.
Lục Thiên đã dự tính, chờ sau khi dọn sạch tỉnh Thiên Hải, nám giữ tất cả trong tay, ông ta sẽ bát đầu thâm nhập các thành phố thị trấn khác.
Điều này sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí không tốn bao nhiêu sức lực.
Lục Thiên tất nhiên không để ý.
Mãi đến hơn chín giờ tối mà vẫn không có tin tức của Lục Tâm, Lục Thiên có cảm giác hơi bất an.