Chương 380
Nhà họ Dương biến mất sau một đêm.
Không ai biết tại sao, cũng không biết rốt cuộc đêm qua.
đã xảy ra chuyện gì.
Hôm sau có người nhìn thấy trong trang viên Tụ Hiền máu chảy thành sông, chấn động đến cả Kiến Châu đều phải lung lay.
Thế giới ngầm của Kiến Châu bốc hơi trong một đêm như thế: R z* ) Ngũ hổ của Kiến Châu nổi như cồn đều chếtthảm!
Hơn trăm người tinh nhuệ không chết thì phết Càng đừng nói đến người phụ nữ điên Dương Tiêu, khuôn mặt biến dạng, có người thấy cô ta điên khùng trên đường, cũng có người nói cô ta chết rồi, bị ném xuống hồ, không rõ tung tích.
Còn có người nói Dương Tiêu thành phân bón rồi…
Nhà họ Dương trực tiếp sụp đổ trong một đêm, sản nghiệp dưới tên không ngừng đóng cửa, tổn thất cực nặng nề!
Điều này khiến cả Kiến Châu chấn động.
Trong mơ hồ có người biết vài tin tức, sau đó suy đoán là ai làm, tuy không nói rõ nhưng càng khiến người khác xác định được chính là nơi đó.
Đông Hải!
Đông Hải được mệnh danh là cấm địa!
Vì gần đây nhà họ Dương đắc tội với bên Đông Hải, mà nghe nói rất nghiêm trọng, chút nữa làm tổn hại đến tính mạng của người khác.
Đây là sự báo thù của cấm địa Đông Hải!
Trong chớp mắt uy danh của cấm địa Đông Hải càng khiến người khác tin phục.
Trên giang hồ đều xuất hiện lời đồn, chỉ cần người đến từ Đông Hải đều không ai dám ức hiếp, cũng không ai dám đụng vào.
Sợ chọc phải nhân vật lớn.
Nhà họ Dương sụp đổ chỉ sau một đêm, sự áp chế và bóc lột của nhà họ Dương trong các ngành nghề cũng hoàn toàn loại bỏ.
Không biết bao nhiêu ông chủ ngẩng đầu nhìn trời nói ông trời có mắt, tiêu diệt nhà họ Dương bá đạo ngông cuồng mấy mươi năm qua.
Không biết có bao nhiêu người bị nhà họ Dương ức hiết sỉ nhục, quỳ dưới đất cung kính khấu đầu, cảm ơn người ra tay.
Khu vực Đông Nam không còn nhà họ Dương nữa, đồng thời cho một roi thức tỉnh mấy gia tộc bá đạo ngang ngược giống như nhà họ Dương kia, để họ biết rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo!
Mà lúc này.
Giang Ninh – người một tay gây ra động đất lớn đang năm trên giường ngủ ngon lành.
Trong chăn là mùi hương của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh ngủ rất trầm ổn.
“Heo lười!”
Chăn bị kéo ra, Giang Ninh mở mắt, Lâm Vũ Chân đang đứng trước giường, một tay chống nạnh một tay kéo.
chăn.
“Mấy giờ rồi hả? Có muốn đưa em đi làm không đây?”
Giang Ninh ngồi dậy, dụi mắt: “Hôm nay không phải cuối tuần sao?”
“Cuối tuần cũng phải tăng ca”
Lâm Vũ Chân mặt căm giận nhìn người trước mắt, đây là ông chủ thật sự của Lâm Vũ Chân cô đấy.
Hắn thì ngủ ngon lành, còn hỏi tại sao cô phải tăng ca nữa cơ à.
“Không được, em như vậy thì quá mệt mỏi”
Giang Ninh sờ cằm, “Hay là, đóng cửa Lâm thị đi, anh không muốn nhìn thấy em quá mệt mỏi”
“Nói bậy cái gì đói”
Lâm Vũ Chân lập tức bịt miệng Giang Ninh lại.
Tên khốn này vô trách nhiệm quá rồi đấy.
Nói thành lập Lâm thị thì thành lập Lâm thị, nói đóng.
cửa thì đóng cửa?
Bây giờ có thể đóng cửa sao.
Không nói đến tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh chóng, nhân viên ngày càng nhiều, toàn bộ khối lượng sản xuất cũng không ngừng tăng lên.
Chỉ dựa vào những gì tập đoàn Lâm thị đóng góp cho.
Đông Hải, cũng khiến người dân của Đông Hải rất kính phục, đột nhiên đóng cửa, bạn hỏi thử mấy người dân kia có đồng ý hay không?
Nếu họ tưởng là tiền vốn có vấn đề, sợ sẽ không chút do dự góp vốn giúp đỡ Lâm thị vượt qua giai đoạn khó khăn này!
“Vậy phải làm sao đây, anh không muốn vợ mình quá vất vả: Giang Ninh nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, nói bằng giọng lo lắng, “Anh sẽ đau lòng lắm”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt.
Dù cô đã chấp nhận quan hệ với Giang Ninh, thậm chí buổi tối hai người còn ngủ chung.
Tuy không làm chuyện giữa vợ và chồng, nhưng… nhưng dường như cũng chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Cô vẫn xấu hổ đỏ mặt, khiến Giang Ninh cũng không nhịn được mà muốn cắn một miếng.
“Không được”
Lâm Vũ Chân kiên định lắc đầu, “Em nói rồi, muốn trở thành người phụ nữ ưu tú, một người phụ nữ có thể dũng cảm đứng bên cạnh anh”
“Chồng à, anh đừng đóng cửa Lâm thị được không?”
Cô bắt đầu làm nũng.
Toàn thân Giang Ninh run rẩy.
Làm sao có thể chống lại được đây.
“Được, anh nghe lời vợi”
Giang Ninh đứng dậy thay đồ, đánh răng rửa mặt xong thì Lâm Vũ Chân đã hâm nóng lại đồ ăn sáng xong xuôi.
“Ba và mẹ ra ngoài dạo rồi, hiếm khi thấy họ nhàn nhã như vậy”
Lâm Vũ Chân nói.
Mấy chục năm trước hai người họ đều sống rất cực khổ, đến bây giờ cuối cùng có thể vui vẻ một chút, có thể an hưởng tuổi già rồi.
Tất cả thứ này đều vì có Giang Ninh.
Chỉ ân tình này cũng đủ khiến Lâm Vũ Chân cảm động.
Giang Ninh biết ba mẹ ra ngoài là vì muốn hắn và Lâm Vũ Chân có nhiều thời gian ở riêng với nhau hơn.
Dù gì nhà này quá nhỏ, bốn người đều có mặt quả thật hơi chật chội.
Dù sao bây giờ Lâm Vũ Chân cũng không bài xích việc ngủ chung với hắn nữa, Giang Ninh ăn nhanh vài miếng liền kéo Lâm Vũ Chân ra ngoài.
Khởi động xe chạy khỏi hẻm nhỏ nhưng không đi về hướng công ty.
“Anh đi đâu đó?”
Lâm Vũ Chân tò mò hỏi, “Em phải đi tăng ca đấy”
“Chuyện công việc bận hoài không hết, làm chuyện quan trọng trước.”
Xe chạy đến văn phòng môi giới, đây là một trung tâm bất động sản mới mở, quảng cáo được dán khắp đường phố và ngõ hẻm, Giang Ninh muốn không biết cũng khó.
Anh dừng xe rồi kéo Lâm Vũ Chân đi vào.