Chương 297 *Các người thật to gan!”
Kim Dương tức giận hét lớn, chỉ tay vào Giang Ninh: “Người đâu! Người đâu!”
“Bịch”
“Bịch!”
“Bịch!”
Bên ngoài truyền đến mấy tiếng động, bất chợt có tiếng kêu lên thảm thiết, cuối cùng tất cả đều yên lặng.
Kim Dương ngẩng đầu lên và liếc nhìn, thấy những người vệ sĩ do mình bỏ số tiền lớn mời tới đã không còn một ai có thể đứng được nữa.
Tất cả ngã trên mặt đất, đau khổ kêu thảm.
Ngón tay Kim Dương vẫn đang run rẩy, lại nói không nên lời Giang Ninh không để ý tới ông ta, trực tiếp kéo một cái ghế ra và ngồi xuống.
Kim Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mặt cũng đỏ lên, Đây là ở nhà họ Kim của ông ta!
Giang Ninh lại tùy ý như thế, đây là không để mắt tới nhà họ Kim của ông ta!
“Cậu… cậu kiêu ngạo quá rồi đấy”
Kim Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta nâng Kim Nhiên dậy, lạnh lùng nhìn Giang Ninh nói: “Đây là nhà họ Kim, cậu đừng quá càn rốt”
“Kẻ càn rỡ chính là nhà họ Kim các người.”
Giang Ninh ngồi ở đó, cúi đầu nhìn ba con Kim Dương: “Tập đoàn Lâm thị tôi tới trên tỉnh phát triển nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ chặt đứt con đường của người khác, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm lời. Nhưng nhà họ Kim ông thì sao?”
Sắc mặt Kim Dương trắng bệch.
“Các ông liên tục dùng thủ đoạn thấp kém với ý định phá hủy Lâm thị, thật sự tưởng tôi không biết à?”
‘Vẻ mặt Giang Ninh trầm xuống.
Bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Lâm thị, liên quan đến Lâm Vũ Chân, đối với hắn đều không phải là chuyện nhỏ.
Hắn cũng sẽ không khách sáo!
“Tôi vốn không muốn tính toán với đám kiến hôi các người, nhưng các người lại tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Giọng Giang Ninh hoàn toàn lạnh xuống.
“Tôi cho các người một ngày để cút ra khỏi tỉnh thành, nếu chậm thì đừng trách tôi.”
Toàn thân Kim Dương lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Giang Ninh quá bá đạo!
Đây là muốn đuổi nhà họ Kim bọn họ ra khỏi tỉnh thành.
“Cậu.
Kim Dương muốn phản bác nhưng không dám nói gì.
Tất cả vệ sĩ do ông ta mời tới đều đã ngã xuống, nếu ông ta còn dám nói gì, sợ răng sẽ bị đánh chết mất.
Ông ta hận!
“Oách thật đấy nhỉ!”
Đột nhiên, ngoài cửa vọng đến một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng và xem thường!
Đó là Tê Vân!
Vẻ mặt Kim Dương lập tức đỏ lên, vô cùng hưng phấn. Người nhà họ Tê tới!
Để xem Giang Ninh còn kiêu ngạo thế nào!
Ông ta lập tức đứng lên, đỡ Kim Nhiên ngồi xuống, sau khi đi tới cửa đón tiếp: “Cậu Tê!
Cậu đã tới!”
*Giang Ninh này đã hành hung, lại đánh gãy tay, chân của Kim Nhiên, còn tới tận nhà họ.
Kim tôi, uy hiếp bắt tôi phải rời khỏi tỉnh thành. Nhà họ Kim tôi bây giờ đang làm việc cho nhà họ Tề đấy!”
Vẻ mặt Tê Vân lạnh lùng, liếc nhìn Giang Ninh Kim Nhiên là chuyển lời thay cho cậu ta, Giang Ninh chẳng những không nghe, lại còn dám ra tay.
Điều này chắng khác nào tát thắng vào trên mặt Tề Vân cậu ta. Quá càn rỡ.
Bây giờ, người này còn xông thẳng tới nhà họ Kim, muốn nhà họ Kim cút ra khỏi tỉnh thành. Chẳng lẽ hẳn không biết, nhà họ Kim này đã là người nhà họ Tê cậu ta à?
“Anh đúng là thật uy phong đấy!”
Tê Vân nhìn chäm chảm vào Giang Ninh, quát lạnh: “Ai cho anh lá gan thậm chí dám đánh cả người của nhà họ Tề tôi hả?”
Kim Dương nghe được câu này thì thầm thở phào nhẹ nhõm, lại càng kích động hơn.
Tề Vân nói nhà họ Kim ông ta cũng xem như là người của nhà họ Tê, cho dù có làm chó cho bọn họ nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được đâu.
Có người nhà họ Tề ở đây, Giang Ninh còn có thể làm gì chứ?
Bọn họ phải trả giá đầt!
Nhưng Giang Ninh chỉ hơi quay đầu lại, liếc nhìn Tê Vân, khẽ nhíu mày: “Má nó, mày là ai”
Tê Vân ngẩn người, sau đó giận tím mặt: “Tôi là cậu hai nhà họ Tề, Tê Vân!”
“Nhà họ Tề à?”
Chân mày Giang Ninh càng nhíu chặt hơn.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Tề Vân liên tục cười lạnh: “Sợ rồi sao? Ngay cả nhà họ Tê tôi mà cũng dám không để vào mắt, hôm nay sẽ chẳng có ai cứu được anh đâu!”
“Chưa từng nghe qua”’ Nào ngờ Giang Ninh chỉ lắc đầu: “Nhà họ.
Tê chó má gì đó thì tính là gì chứ?”