Chương 499 “Anh thì hiểu cái gì?”
‘Tô Hồng trợn trắng mắt.
“Giờ Tô Mai lợi hại lắm rồi, Lâm thị lại càng lợi hại hơn nữa, anh không nghe nói sao? Sản phẩm mới của họ đều bán đến hết sạch! Ở thị trấn không thể mua được!”
“Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ trở thành xí nghiệp đa quốc gia!”
»x Ah r W ‘Từ Minh nhếch miệng định nóf Chuyện này thì có liên quan gì đến bà, lúc bà bát nạt Tô Mai có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?
“Con trai chúng ta nếu có thể tiến vào Lâm thị, vậy thì tương lai tiền đồ vô lượng!”
Tô Hồng cười đến híp cả mắt lại, vì chuyện này mà bà đến tìm bà cụ mấy lần bà cụ mới đồng ý theo bọn họ đến Đông Hải.
“Anh nói xem, dựa vào năng lực của con trai mình, Tô.
Mai sao cũng phải cho nó một chức phó tổng chứ nhỉ?”
Tô Hồng nghĩ chuyện này đã lâu lắm rồi.
Con trai bà hiện giờ rất nhàn rỗi, đi làm ở một nơi thường thường bậc trung, một năm kiếm được mấy đồng?
Nếu không phải hai vợ chồng cùng với trong nhà còn có chút của, thì ngay cả tiền mua xe cưới vợ cũng chẳng có.
Hiện giờ một nhà Tô Mai ăn nên làm ra, sao có chuyện không giúp chị em cho được.
Xí nghiệp Lâm thị bao lớn, cả Đông Hải, nói đến tập đoàn Lâm thị thì ai cũng phải bật ngón cái khen ngợi.
Không chỉ nói đến đãi ngộ của Lâm thị rất tốt, danh tiếng lại càng khiến người ta khâm phục không thôi, ai cũng nói con nhà ai vào Lâm thị thì đều phải đốt pháo nâng rượu chúc mừng một phen.
“Lời bà nói cũng không sai”
Từ Minh cười: “Năng lực con trai chúng ta, làm phó tổng không có vấn đề gì cả, một năm ít nhất cũng phải một triệu nhỉ?”
“Sao chứ!”
Tô Hồng trừng mắt: “Ít nhất cũng phải ba triệu!”
“Đó là em ruột của em! Quan hệ của nhà mình với Tô Mai người khác so được sao?”
Từ Minh gật đầu.
Khoảng thời gian này ông ta đã được hưởng thụ những lợi ích mà mối quan hệ với nhà Tô Mai đem lại, ngay cả lãnh đạo bình thường chẳng phải khách khí Ing coi thường ông, hiện giờ m sao?
Ông ta nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà, lần trước bà khiến cho Lâm Vũ Chân không vui, nó sẽ đồng ý sao?”
Lâm Vũ Chân mới là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, chuyện này phải cần cô gật đầu.
“Nó quản được chắc!”
Tô Hồng hừ một tiếng: “Tô Mai gật đầu rồi thì Lâm Văn với Lâm Vũ Chân nói gì được nữa, chả lẽ em lại không hiểu cha con hai người họ? Nghe lời Tô Mai răm rắp!”
“Hơn nữa mẹ em cũng đến đó, mẹ lên tiếng Tô Mai lại dám không đồng ý? Nó từ nhỏ đã nghe lời bà cụ rồi!”
Chỉ cần nắm chặt được Tô Mai, vậy thì chuyện này dễ giải quyết.
Bà càng nghĩ càng phấn khởi, còn hát lên vài câu, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng hàng xóm láng giêng ganh ghét vì con trai bà vào được Lâm thị.
Phó tổng tập đoàn Lâm thị cơ mà!
Ở thị trấn này, chẳng phải sẽ vênh mặt nghênh ngang mà đi? Hừi Một đêm này Tô Hồng suýt nữa thì thức trắng đêm, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nhắm mắt rồi lại mở ra, trời vẫn chưa sáng, bà thực sự đợi không nổi nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hồng thức dậy.
Mặc bộ váy dài màu đỏ mà hôm qua lựa chọn kỹ càng, trông có vẻ phú quý.
Ngay cả Từ Minh cũng mặc bộ vest mới và đi đôi giầy da.
Tốt xấu gì thì cũng là ba mẹ của phó tổng tập đoàn Lâm thị, trang phục không thể xuề xoà được.
Bà gọi con trai Từ Nhiên còn đang say giấc nồng dậy: “Mấy giờ rồi? Còn ngủ? Mau dậy ngay cho mẹ, đi đón bà cụ, chúng ta đi Đông Hải, hôm nay phải chuẩn bị tươm tất cho phó tổng con!”
Xe đến nhà Tô Cương.
Tô Hồng vội vàng xuống xe, bước vào phòng.
Từ Minh đứng ở cửa xe, hơi chỉnh lại cà vạt, chỉ sợ bước.
mấy bước sẽ làm bẩn giầy da, đất bám vào sẽ rất lôi thôi.
“Mẹ! Mẹ!”
Tô Hồng gào lên: “Con đến đón mẹ rồi đây!”
Từ trước đến giờ bà cụ vẫn dậy rất sớm, đã ăn mặc †ươm rất, trông rất có tinh thần.
Nhà Tô Mai chuyển sang ở biệt thự, Tô Hồng đã nói với bà, bà vốn cũng không muốn đến một chuyến, dẫu sao.
tuổi cũng lớn rồi, chân yếu không tiện đi lại.
Nhưng Tô Hồng đích thân đến đón, bà lão như bà cũng nên đi xem một lần.
Con cái sống tốt, bà vui mừng hơn bất cứ ai.
“Đến rồi hả”
Bà cụ cười nói: “Chỉ đợi con đến đón thôi đó”
Nghe thấy tiếng nói, hai vợ chồng Tô Cương bước ra, Tô Vân cũng từ trong phòng đi ra, tay đưa lên dụi mát, há miệng ngáp.
Mới có mấy giờ, làm gì có ai đến làm khách nhà người ta sớm như vậy đâu.
“Chị cả”
Tô Cương chào.
“Tô Cương hả, tôi đến đón mẹ, trên xe không còn thừa chỗ, nhà cậu đi xe khách đi vậy”