Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đột ngột đổ mưa. Mưa rơi trên nóc xe, tí ta tí tách…

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tần Hạo khẽ thở dài.

Chính vào giây phút anh lơ đễnh, những người xung quanh đã hành động. Một tên ở bên trái cầm dao đâm thẳng vào ngực, một tên ở bên phải cầm dao đâm vào họng, một tên ở đằng trước tấn công phần dưới. Còn một tên đằng sau đang rình rập chờ thời cơ, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hạo như rắn độc.

Tần Hạo giơ tay lên, hai ngón tay khẽ khàng kẹp vào!

“Gì đấy hả?”

Con dao của tên to con bên trái bị hai ngón tay của Tần Hạo kẹp chặt đến mức không thể nhúc nhích. Tên to con hoảng sợ biến sắc, vẻ mặt hệt như gặp ma.

Tần Hạo dùng sức kéo tên to con ấy lại gần mình. Tên to con không dám giành lại con dao, chỉ biết bỏ dao để lui về.

Nhưng động tác có nhanh cách mấy cũng không bằng Tần Hạo. Anh đột ngột vung mạnh chân.

Rầm!

Một cước của anh khiến tên to con văng thẳng vào chiếc xe van. Cú va chạm ấy khiến toàn bộ cửa xe bị lõm vào.


Một khi anh đã ra đòn thì động tác nhanh cực kỳ!

Tần Hạo đột ngột quay đầu lại, dùng lực ném con dao găm trong tay. Con dao cắm thẳng vào ngực của tên đằng sau. Tên ấy vốn định đánh lén nhưng không ngờ tốc độ lại không nhanh bằng phản xạ của Tần Hạo.

Cục diện thay đổi quá nhanh khiến hai tên còn lại kinh hãi đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Bấy giờ hai bọn hắn mới biết mình đã đụng phải cao thủ. Cả hai chỉ đành cắn răng xông lên, hy vọng hợp sức lại sẽ có thể hạ gục được Tần Hạo.

Điếu thuốc trong tay Tần Hạo vẫn chưa cháy hết. Anh hút một hơi, sau đó búng mạnh điếu thuốc.

Đầu lọc lóe lên ánh lửa rồi bắn thẳng vào mắt của một trong hai tên.

Thấy tên to con ấy định trốn, Tần Hạo thoắt một cái đã nhảy đến trước mặt tên ấy, sau đó đạp thẳng vào đầu gối của đối phương.

Rắc!

Âm thanh răng rắc vang lên. Hắn bị đạp gãy chân, đau đớn thét lên rồi gục xuống đất.

Tên đằng sau đã chạy đến rất nhanh nhưng vẫn không cứu kịp.

Ngoảnh đầu lại, Tần Hạo đấm thẳng vào lồng ngực hắn.

Cú đấm mạnh này khiến hắn văng ra xa và không ngừng nôn ra máu, gãy mất ít nhất ba cái xương sườn.

Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi ngồi trong xe theo dõi mà mắt chữ O miệng chữ A. Cuộc chiến bên ngoài xe đối với họ tựa như một thước phim điện ảnh, không hề có cảm giác chân thực.

Nhưng đây rõ ràng là chuyện đang xảy ra trong thực tại.

Đó là người vệ sĩ bị họ đuổi đi, đó là người đàn ông từng thân mật với hai chị em họ. Đó là người đã xuất hiện như một vị chiến thần trong thời điểm họ cần anh nhất.

Bất giác, khóe mắt Lâm Vũ Nghi ướt nhòe.

Còn Lâm Vũ Hân chỉ khẽ cắn môi, đôi mắt mở to dõi theo cảnh tượng bên ngoài.

Cô đã đoán được từ lâu. Với lượng vết thương trên lưng Tần Hạo, chắc chắn anh từng trải qua biết bao trận chiến mới đổi được sự quang vinh như hiện tại.

Cuối cùng thì cô cũng được tận mắt chứng kiến phong thái vô song của Tần Hạo khi ra đòn!

Một đấu bốn, cực kỳ ung dung.

Bước đến xe van, Tần Hạo duỗi tay lôi Vương Trung ra. Tay phải của anh bóp lấy cổ hắn rồi nhấc bổng lên.

“Mày tên gì?”

Tần Hạo bình thản hỏi.

“Vương Trung!” Vương Trung đã sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Không cần anh đe dọa, hắn đã thật thà khai nhận.

Tần Hạo đi thẳng vào vấn đề: “Có ba câu hỏi. Trả lời thành thật thì sống, còn không thì chết. Hiểu chưa?”

“Hiểu, hiểu rồi!” Vương Trung vội vã gật đầu. Hắn đang bị bóp cổ nên hít thở rất khó khăn, mặt thì đỏ lựng.

Lúc này Tần Hạo mới thả hắn xuống. Anh hỏi: “Câu thứ nhất, Lý Vạn Niên sai tụi mày đến đây làm gì?”

“Câu thứ hai, nếu vì để báo thù, tại sao lại không nhằm vào tao?”

“Câu thứ ba, tụi mày còn kế hoạch vô sỉ nào nữa không?”

Tần Hạo hỏi một mạch ba câu.

Nãy giờ Vương Trung đã bị dọa xám hồn. Hắn nhìn bốn tên nằm la liệt không nhúc nhích dưới đất, ngoan ngoãn đáp: “Đại ca… À không, Lý Vạn Niên sai bọn em trói hai vị tiểu thư đem về. Còn về việc muốn làm gì thì em không rõ!”

“Vì sao lại không nhằm vào đại ca là anh đây, thì em nghĩ Lý Vạn Niên cũng cảm thấy anh đây có thân thủ quá lợi hại, khó đối phó!”

“Còn có kế hoạch nào khác không thì em thật sự không biết. Đại ca à, em chỉ là một tên đàn em cỏn con thôi. Lý Vạn Niên có suy tính gì cũng sẽ không tiết lộ với em!”, Vương Trung bày ra vẻ mặt khổ sở, vô tội khi trả lời Tần Hạo.

Tần Hạo lắc đầu ra chiều thất vọng: “Xem ra có người không thích nghe lời nhỉ!”

Dứt lời, anh nhón chân nhặt con dao găm lên rồi nắm chặt trong tay.

Trên dao găm còn dính nước bùn. Tần Hạo cầm dao chà xát lên mặt Vương Trung, dửng dưng nói: “Tao đếm tới ba. Mày biết nên trả lời như thế nào rồi đó!”

“Một!”

“Hai!”

“…”

Vương Trung vội vàng xin tha: “Em nói, em nói. Đại ca ơi, xin anh đừng động thủ. Em sẽ khai hết. Là vầy…”

Sau đó, Vương Trung kể lại ngọn ngành mọi chuyện. Hắn nói, Lý Vạn Niên sai đàn em trói hai chị em nhà họ Lâm đem về, rồi sẽ nhờ một người phụ nữ đến kiểm tra xem họ còn trinh hay không.

Nghe xong, Lâm Vũ Hân tức đến nỗi cả người run rẩy. Cô nghiến chặt răng, mặt mũi tối sầm, lạnh lùng đáng sợ.

Lâm Vũ Nghi cũng điên tiết, chỉ muốn lập tức tìm tên cặn bã Lý Vạn Niên để tính sổ.

“Xử lý sạch sẽ rồi cút mau! Nếu còn có lần sau, tao sẽ khiến mày tàn phế đấy. Tin tao đi, tao không giỡn chơi với mày đâu!” Nhoáng một cái, con dao găm trên tay Tần Hạo đã cắm vào đùi Vương Trung.

“Á!”

Vương Trung gào lên đau đớn, máu trên đùi hắn chảy không ngừng. Nhưng giờ phút này hắn không dám lo cho vết thương của mình, mà vội vã ôm bốn tên to con bị trọng thương lên xe. Sau đó hắn lái xe rời đi, không muốn nán lại thêm một giây một phút nào.

Sau khi chắc chắn người đã đi rồi, Tần Hạo mới xoay người, sải bước rời khỏi đó.

Khi Lâm Vũ Hân định tìm Tần Hạo thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Lâm Vũ Hân lái xe về nhà trong trạng thái vẫn còn hoảng sợ. Hai chị em ngồi thừ trên sô pha, không biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng chẳng có chút tinh thần nào.

Chợt nhìn thấy chiếc điện thoại kia trên bàn trà, Lâm Vũ Nghi vô thức cầm lên xem.

Đó là chiếc điện thoại mà Tần Hạo đã để lại trong ngày anh đi. Điện thoại là do Lâm Vũ Hân mua tặng anh. Người đi rồi, đồ vật cũng để lại, như thể không muốn mắc nợ nhau bất kỳ điều gì.

Thái độ dứt khoát này còn khiến người ta thấy khó chịu hơn.

Bỗng nhiên, Lâm Vũ Nghi tìm được một đoạn ghi âm. Cô ấy cứ tưởng là ghi âm bài hát gì đó thôi, nhưng không ngờ âm thanh vừa cất lên đã khiến Lâm Vũ Nghi giật thót!

“Lần trước thằng nhà quê này đã phá hỏng chuyện tốt của tôi, mẹ kiếp. Khó khăn lắm mới có cơ hội chơi một lúc hai chị em, vừa mới chuốc thuốc được thì đã bị thằng nhà quê đó phá!”

Đó là giọng của Lý Vạn Niên. Hai chị em Lâm Vũ Hân đã từng nghe rất nhiều lần, nhoáng một cái là nhận ra ngay.

Cả hai người họ đều run lên. Như thể vừa nhớ ra gì đó, trán Lâm Vũ Hân đã đẫm mồ hôi, chợt cất tiếng: “Bật lại một lần nữa!”

Lâm Vũ Nghi vội vàng phát lại đoạn ghi âm. Sau khi nghe xong, cả hai đều sững sờ.


Hai chị em cùng nhớ tới lần đi bar cả đêm không về. Ngày hôm sau họ lại xuất hiện ở phòng khách sạn, bị một người đàn ông xa lạ quấn lấy suốt đêm.


“Chị, Lý Vạn Niên đang nói đến hai chúng ta đúng không?”


Giọng Lâm Vũ Nghi run rẩy khi lên tiếng hỏi.


Lâm Vũ Hân cắn môi đến nỗi bật máu. Lúc ấy, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hóa ra, chuyện đó là âm mưu của tên cặn bã Lý Vạn Niên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK