“Cái gì mà một bữa cơm chứ, đối với anh thì nó tràn đầy tình yêu mà. Cảm động chết mất, anh chỉ muốn trao thân cho em thôi!”
Tần Hạo dịu dàng nhìn cô nhưng trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn. Nghĩ tới những chuyện mình đã làm, nếu để Lâm Vũ Hân biết được thì chắc cô sẽ đau lòng lắm.
Lâm Vũ Hân khẽ mỉm cười, dường như cô đã sớm có tâm lý chuẩn bị với phản ứng này của anh. Cô hài lòng với điều đó nhưng lại không chịu nói ra để anh cảm thấy đắc ý.
“Anh bán thân cho em từ lâu rồi, còn đòi trao thân cái gì chứ?”, Lâm Vũ Hân cười dịu dàng, tinh nghịch nói.
Hiếm khi nào thấy nữ thần băng giá tỏ ra ngây thơ như vậy, thật khiến Tần Hạo được mở mang tầm mắt.
“Tốt nhất là không nói vậy!”, Tần Hạo thầm nghĩ rồi thôi.
Bồng bột là ma quỷ, lẽ nào chuyện đó lại nói ra sao? Nếu là người đàn ông khác, e rằng đã chẳng có gan làm thế.
Mặc dù anh đã ăn no khi ở nhà Từ Mộng Kiều thì bây giờ vẫn phải cố mà nuốt để làm hài lòng nữ thần. Anh ăn nhồm nhoàm như chết đói.
Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi chẳng ăn gì mấy, hầu như tất cả đều chui vào bụng Tần Hạo.
Lâm Vũ Nghi kinh ngạc nhìn Tần Hạo một hồi lâu rồi bỗng thốt ra một câu: “Chị, chị yêu một cái thùng chứa cơm à? Nết ăn này không phải của Trư Bát Giới đấy chứ?”
Tần Hạo tức giận trợn mắt: “Không có trước sau gì cả. Phải gọi là anh rể!”
Lâm Vũ Nghi trừng mắt, chẳng buồn quan tâm.
Sau khi Tần Hạo và Lâm Vũ Hân khẳng định mối quan hệ thì Lâm Vũ Nghi nói ít đi rất nhiều. Thái độ của cô đối với Tần Hạo cũng thay đổi.
Trước đây cô khá bám anh, còn giờ thì trở nên lạnh nhạt.
Nhưng Tần Hạo cũng hết cách. Dù sao cô ấy cũng là em vợ, nếu như anh tỏ ra nhiệt tình, thân mật quá thì khó ăn nói với Lâm Vũ Hân, và cũng sẽ khiến cô nảy sinh nghi ngờ.
Ăn xong, Lâm Vũ Hân kéo Tần Hạo đi dạo, lấy cớ là đi bộ sau ăn tốt cho tiêu hóa.
Tần Hạo khẽ cắn tai cô nói: “Kiểu đi bộ thế này thì gọi gì là vận động chứ? Hay là chúng ta về phòng thân mật chút, đó mới gọi là vận động sau ăn, cũng gọi là căng da bụng trùng da ở một số chỗ đấy!”
Lâm Vũ Hân giẫm lên chân anh khiến ai đó nhảy lò cò kêu la om sòm.
Lâm Vũ Nghi thì từ chối lời rủ rê của chị, cô ngồi một mình trong phòng chơi game.
Trên đường đi, Lâm Vũ Hân khẽ chau mày hỏi: “Tần Hạo, anh nói xem, phải làm sao với Vũ Nghi đây?”
Bây giờ mối lo lớn nhất của Lâm Vũ Hân chính là vấn đề này.
Tần Hạo có thể nói gì đây? Dù anh có muốn thì cũng không dám nói nên đành giả bộ ngây ngô: “Cô ấy làm sao?”
Lâm Vũ Hân nhìn là biết ngay. Cô tức giận nói: “Anh đừng có giả ngốc nữa!”
“Đều là do anh xấu xa, hại hai chị em em, xáo trộn cuộc sống của tụi em. Đúng ra mỗi người bọn em đã chọn được cho mình một người phù hợp rồi. Đều tại anh…”
Lâm Vũ Hân nghĩ mà thấy ấm ức.
Bất kỳ ai cũng đều cảm thấy dằn vặt tới phát điên khi xảy ra chuyện hai chị em ruột cùng bị người đàn ông làm chuyện ấy trên cùng một chiếc giường.
Trách ai cũng không được. Đối với tình yêu, chẳng ai có tư cách thương hại ai, cũng không ai có thể nhường ai.
Lâm Vũ Hân rưng rưng nước mắt: “Anh nói xem, em nên làm thế nào? Tần Hạo, em yêu anh, muốn ở cùng anh. Nhưng, em có thể thấy Vũ Nghi cũng thích anh. Em phải làm thế nào?”
Tần Hạo thở dài bất lực. Anh vẫn không biết phải nói gì.
Hơn nữa anh còn biết vấn đề này không có lời giải.
Nói gì cũng không đúng nên thà không nói.
Lâm Vũ Hân đau khổ lắc đầu: “Tại em, em là chị, em không nên cướp của con bé!”
Lúc này Tần Hạo nhớ tới trước đây. Đó là khi Tần Hạo vào ở cùng hai chị em họ không lâu và được nghe câu chuyện mà Lâm Vũ Nghi kể.
Rằng lúc nhỏ hai chị em rất thích tranh giành đồ chơi, thức ăn các thứ.
Đồ ăn có thể cùng thưởng thức, đồ chơi có thể cùng chơi nhưng còn bạn trai thì sao?
Lâm Vũ Hân vịn tay Tần Hạo, khẽ dựa vào vai anh, nói nhỏ: “Tần Hạo, anh nói em nghe, em nên làm gì?”
Đôi mắt Tần Hạo bỗng lóe sáng, anh điềm nhiên nói: “Hai là lấy dao bổ anh làm đôi, mỗi người một nửa!”
“Này, anh nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Vũ Hân khẽ cắn anh, cô chỉ coi đó là câu nói đùa nên không nghĩ ngợi nhiều. Sau khi trầm lặng một lúc cô bỗng ngẩng đầu nói: “Hay là, chúng ta nghĩ cách giới thiệu cho Vũ Nghi một người bạn trai?”
Phụt!
Tần Hạo suýt nữa phụt ra. Anh vội vàng nói: “Cô ấy có chịu không?”
Tần Hạo lúc này đang bị cào xé dữ dội lắm. Anh thấy tiếc đứt ruột.
Một người em vợ xinh đẹp như Lâm Vũ Nghi mà lại phải giới thiệu cho thằng khác à? Tần Hạo ứ chịu.
Lâm Vũ Hân giật mình: “Sao anh biết là nó không chịu? Biết đâu nó gặp được người nào đó tốt hơn cả anh thì sao. Có bạn trai mới, tâm trạng sẽ tốt lên. Em thấy nó cả ngày cứ ỉu xìu xìu à, em lo lắm!”
“Trên thế gian này lại có người đàn ông tốt hơn anh sao? Anh không tin!”, Tần Hạo gác hai tay ra sau gáy với bộ dạng biếng nhác.
Lâm Vũ Hân nhìn anh với vẻ khinh bỉ: “Tự luyến quá ha! Cũng chỉ có một người mù như em mới thích anh thôi!”
“Em mù mắt mới thích anh, đó là vì tim em không có mù. Có người chỉ nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh thôi. Còn em là nhìn thấy cả vẻ đẹp nội tâm của anh nữa!”, Tần Hạo đắc ý nói.
“Đúng là mặt dày vô đối!”, Lâm Vũ Hân bị anh chọc cười.
Đi được một đoạn, Lâm Vũ Hân lại thở dài. Cô day thái dương, có vẻ không được thoải mái khiến Tần Hạo chú ý.
“Sao thế?”
“Gần đây nhiều việc phiền phức quá. Chuyện của con bé còn dễ, không quá gấp gáp. Chứ chuyện của công ty thì rắc rối. Gần đây cục thuế cứ tới công ty chúng ta kiểm tra. Sổ sách căn bản không có vấn đề gì mà!”, Lâm Vũ Hân nhăn nhó nói.
Tần Hạo giật mình. Anh bỗng cảm thấy có đôi chỗ mà anh đã khinh suất.
Tần Hạo lập tức hỏi kỹ. Vừa đi vừa hỏi. Hai người tận hưởng thế giới riêng của mình. Dạo bộ lãng mạn dưới ánh trăng bên những vườn hoa thật khiến người ta chếnh choáng.
Sau khi họ trở về thì Lâm Vũ nghi đã ngủ rồi.
Tần Hạo cười nịnh hót: “Vợ à, một mình anh ngủ cảm thấy sờ sợ!”
“Ha ha, thật sao?”, Lâm Vũ Hân cười ngượng ngùng.
Tần Hạo tưởng có chuyện vui bèn nhào tới.
Kết quả là bị Lâm Vũ Hân chỉ vào ti vi trong phòng khách: “Vậy thì anh đừng ngủ nữa, xem ti vi đi!”
Nói xong, cô đóng cửa, không cho Tần Hạo một cơ hội nào.
Có điều hôm nay Tần Hạo cũng đã được nếm trải cảm giác đó rồi, nên cũng không đói khát thèm thuồng gì lắm.
Anh nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Từ Mộng Kiều.
“Nhớ chị, còn đau không?”
- -------------------