Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ anh đã không xuống giường được rồi đây này!”, Tần Hạo lật người lại, vừa xoa ngực vừa tức tối nói. Vừa lên tiếng thì anh đã thấy toàn thân đau nhức rồi.

Gậy của mười tám người họ làm từ chất liệu không tầm thường. Vô cùng cứng, đánh lên người chẳng khác gì gậy sắt.

“Cố lên. Em đề cao anh lắm. Còn một tháng nữa mà, không vội, cứ từ từ thôi!”, Diệp Thanh Trúc cười hì hì.

“Người ta thường nói ải đầu tiên đơn giản nhất. Thật ra em thấy đây là ải khó nhất ấy!”

Dứt lời, Diệp Thanh Trúc bèn chạy biến. Cô ta tung tăng nhảy nhót như một đứa trẻ con, chẳng biết lại định đi đâu.

Tần Hạo khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Anh chậm rãi trở về phòng rồi ngả người xuống giường.

“Hầy, đừng nói là một tháng. Có cho thời gian một năm thì mình cũng chẳng thắng nổi. Đây còn là ải đầu tiên nữa chứ! Ai da!”

Ngày hôm nay đã trôi qua như thế. Tần Hạo đã dùng một cơ hội khiêu chiến. May mà không có ai chứng kiến bộ dạng thê thảm của anh, không thì mất mặt lắm.

Sáng hôm sau, Tần Hạo thức dậy rất sớm. Anh vận động gân cốt, bắt đầu chạy bộ vòng quanh thôn để tập luyện.


Anh có chết cũng không cam tâm bị vứt khỏi Trần gia thôn một cách thảm hại như thế.

Tối qua, anh đã vạch ra kế hoạch. Nhất định phải dốc sức luyện công để nâng cao trình độ trong vòng một tháng này.

Anh chọn chạy bộ, đương nhiên còn vì mục đích khác.

Tần Hạo đến Trần gia thôn hai hôm rồi nhưng vẫn chưa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nhân dịp này, anh phải nghiên cứu một chút. Biết đâu, anh sẽ tìm ra bước đột phá nào đó.

Chạy vòng quanh thôn, anh nhận ra thung lũng hình hồ lô này cũng rộng lớn đấy chứ. Đôi mắt của Tần Hạo như máy quét, quan sát khắp nơi. Chạy một vòng rồi mà anh vẫn chưa phát hiện được gì.

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Thôn này rộng như vậy, nếu thật sự có cấm địa Trần gia thôn gì đó thì lẽ ra không khó tìm mới phải chứ!

Anh lại chạy thêm một vòng quanh thôn. Lần này tốc độ của anh chậm hơn, quan sát cũng kỹ lưỡng hơn. Cuối cùng, anh trông thấy một hang động đen kịt ở vùng đáy hồ lô, cũng là nơi gần quả núi cao nhất.

“Đó có phải là nơi được gọi là cấm địa không nhỉ? Bên trong chất chứa bí mật gì đây?”

Tần Hạo ngắm nghía từ xa, sau đó quay người rời đi. Giờ vẫn chưa phải lúc vào đó. Nhỡ bị người khác phát hiện, có khi anh sẽ mất luôn cái mạng này không chừng.

Người ở Trần gia thôn luôn làm theo quy tắc. Câu này Diệp Thanh Trúc đã nói với anh rất nhiều lần.

Sau khi anh chạy bộ xong, người ở Trần gia thôn mới thức giấc.

Về đến phòng, anh bỗng nghe thấy tiếng hò hét truyền đến từ quảng trường trước nhà. Sau khi chạy ra xem thử, Tần Hạo bèn ngây ngẩn cả người.

Nam phụ lão ấu của Trần gia thôn gần như chiếm quá nửa dân số toàn thôn. Tất cả tập trung ở quảng trường và đang tập quyền.

Người già đứng hàng đầu tiên, sau đó là phụ nữ, rồi đến trẻ con. Họ đang tập Thái cực quyền để tu thân dưỡng tính. Động tác và phong thái của họ có phần không giống những người tập Thái cực quyền khác, có vẻ tùy ý và thoải mái hơn.

Thanh niên trai tráng thì đứng ở đội ngũ khác. Họ đang tập một loại quyền pháp nào đó mà Tần Hạo không biết tên.

Đúng lúc này, Diệp Thanh Trúc xuất hiện.

“Trần gia quyền, anh có muốn học không?”

“Dĩ nhiên là muốn!”

Tần Hạo làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!

Thế là anh bèn học theo mọi người. Nhờ có nền tảng tốt, anh học gì cũng nhanh. Chỉ một lát sau, anh đã có thể ra quyền chuẩn xác để tập cùng mọi người.

Sau khi luyện xong, Diệp Thanh Trúc bèn vỗ vai anh nói: “Tốt đấy. Thấy anh thế này, em rất có lòng tin về hai lần khiêu chiến còn lại. Biểu hiện cho tốt nhé, em đợi anh ở phòng tân hôn!”

Diệp Thanh Trúc châm chọc anh vài câu rồi rời đi ngay, chẳng cho Tần Hạo cơ hội phản bác. Cứ như cô ta chẳng hề xem trọng chuyện thành công hay thất bại của Tần Hạo vậy.

Tần Hạo vô cùng buồn bực!

“Mẹ nó. Mình khổ sở, mệt mỏi, chịu bao nhiêu gậy như vậy vì ai cơ chứ?”

Than thở thế thôi, Tần Hạo vẫn tuân theo kế hoạch của mình. Mỗi ngày anh đều kiên trì rèn luyện, dậy sớm chạy bộ.

Lần nào anh cũng lưu tâm, chú ý quan sát khắp Trần gia thôn. Anh luôn nghĩ đến việc khi nào mới gặp được Lâm Vũ Hân để có thể nói với cô đôi lời. Hoặc là gặp Trần Linh Tố, hỏi bà xem có cách nào hay không.

Thế mà anh lại chẳng gặp được Lâm Vũ Hân lấy một lần.

Tần Hạo không khỏi suy đoán linh tinh, lẽ nào cô ngủ đến trưa mới dậy?

Tất nhiên, anh chỉ có thể đoán thôi chứ không xác minh được. Vì Tần Hạo còn chẳng biết Lâm Vũ Hân đang sống ở đâu nữa.

Chạy bộ xong, anh lại ra tập quyền với người ở Trần gia thôn. Đến khoảng mười giờ sáng, anh sẽ về phòng ngồi thiền.

Cũng chẳng phải tập nội công gì, chỉ là anh muốn lồng ghép quyền pháp vừa học vào để luyện thôi.

Từ sau lần giao đấu với Trần Lạc Hà, anh phát hiện bí mật về loại võ công vô danh mà mình học được nên vô cùng lưu tâm.

Cư dân ở Trần gia thôn, ngoài các ông bà cụ tập Thái cực quyền thì những người trẻ mỗi ngày lại luyện quyền mỗi khác. Chiêu thức phức tạp, cực kỳ khó nhớ.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn nhìn rồi quên ngay, học được chiêu sau thì sẽ không còn nhớ chiêu trước. Nhưng Tần Hạo thì khác, anh có võ công vô danh.

Mỗi lần thiền định, anh như thể rơi vào một giấc mộng kỳ quái. Quyền pháp vừa học được tựa như biến thành hư ảnh, tua đi tua lại trong đầu anh. Bằng khả năng hiểu biết của bản thân, anh không ngừng lắp ghép chúng lại, loại bỏ những động tác dư thừa, lọc ra phần tinh hoa và hiệu quả nhất.

Cứ như vậy, chỉ sau một tuần, Tần Hạo đã học được Trần gia quyền.

Nếu người khác biết chuyện này, chắc hẳn sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

Sau lần khiêu chiến thất bại, anh dường như đã quên sạch chuyện ấy, cũng không nhắc đến nữa. Mười tám người nọ cũng có rèn luyện vào buổi sáng. Họ cũng chẳng để tâm đến chuyện này.

Thậm chí, lúc gặp Tần Hạo, họ còn chào hỏi rất “vui vẻ”.

“Ái chà, lại chạy bộ à! Chạy cho tốt nhé, có triển vọng đấy!”

Rồi họ vừa cười ha hả vừa chạy đi.

Giọng điệu của họ đầy mỉa mai. Thoạt đầu Tần Hạo rất khó chịu vì biết họ xem thường mình. Nhưng có nghĩ nữa cũng vô dụng.

Ở Trần gia thôn này, muốn người khác xem trọng thì chỉ có cách đánh bại họ.

“Cứ đợi đấy. Hai mươi mấy ngày nữa, tôi sẽ đánh chết các người!”

Nghĩ vậy, tinh thần chiến đấu của Tần Hạo lại tăng lên vùn vụt. Anh như thể quay lại thời điểm vài năm trước, khi còn luyện công với sư phụ.

Khi ấy, anh đã từng bước trưởng thành đến ngày hôm nay dưới đòn roi của sư phụ Trần Linh Tố.


Bây giờ, anh muốn hướng đến mục tiêu cao xa hơn. Lần này không có sư phụ, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.


Trong đầu Tần Hạo, các chiêu thức quyền pháp từ từ dung hợp lại và cuối cùng được đánh ra bằng nội lực đặc biệt của chính anh. Uy lực của nó còn mạnh hơn cả nội lực thông thường.


Sau khi nghỉ ngơi một tuần, anh cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều nên muốn tìm người cọ xát. Nhưng cư dân ở Trần gia thôn đều xem anh như người ngoài, chẳng ai thân thiết với anh cả. Người duy nhất anh quen là Diệp Thanh Trúc thì cũng không đánh được.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK