"Anh nói cho em biết đi, anh có chắc chắn không?", thấy Tần Hạo chỉ cười, Lâm Vũ Hân căng thẳng hỏi lại, sau đó còn nói: "Nếu anh không chắc chắn thì chúng ta không nên mạo hiểm, để nhân viên đến đây giải quyết!"
Tần Hạo cười nói: "Sao thế? Em không có lòng tin với người đàn ông của mình như vậy sao? Yên tâm đi, cho dù nơi này đổ hết thì anh cũng chẳng chết được đâu!"
Dứt lời, Tần Hạo quay người, lại xông lên vòng đu quay lần nữa.
Bốp bốp bốp!
Từng tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhớ kỹ người anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm này, giống như siêu nhân trong phim vậy.
Lúc này, trong suy nghĩ củabọn họ thì Tần Hạo chính là siêu anh hùng!
Chỉ có trong mắt Lâm Vũ Hân là tràn đầy vẻ lo âu!
Hai mắt Lâm Vũ Hân không dám chớp, chỉ lo Tần Hạo bất cẩn ngã xuống. Nếu vậy thì cô sẽ cảm thấy là mình đã hại anh.
Nhưng cùng lúc đó, Lâm Vũ Hân lại vô cùng tin tưởng Tần Hạo. Cô biết bạn trai của mình khác với tất cả mọi người, biết võ công, độc nhất vô nhị!
Giờ phút này, trong lòng Lâm Vũ Hân đang rối rắm.
Có cùng tâm tình giống cô là những người có bạn bè, người thân bị mắc kẹt phía trên.
Tất cả mọi người đều mong chờ nhìn Tần Hạo.
Vào lúc này, không còn ai dám nói Tần Hạo là không biết tự lượng sức mình, là con khỉ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản nữa!
Tần Hạo thành công bò lên điểm cao nhất lần nữa. Anh làm y như lúc nãy, một đấm đánh nát cửa sổ trong suốt, cứu người bên trong ra rồi đưa từng người xuống dưới.
Mỗi lần cứu được một người, đám người bên dưới sẽ bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười chân thành với Tần Hạo.
Thậm chí có một số người đã từng đi lính còn đến trước mặt Tần Hạo, chào theo nghi thức quân đội.
Tần Hạo cũng chào lại họ!
Cảnh tượng này thu hút sự quan tâm của khá nhiều người. Có người đoán rằng trước đây người anh hùng này đã từng làm lính.
Những người làm lính càng kích động hỏi han.
Còn Tần Hạo chỉ khẽ cười, lắc đầu chứ không trả lời.
Chiến đội Long Hồn là bộ đội bí ẩn nhất trong quân đội, rất nhiều người hoàn toàn chưa từng nghe đến nhánh bộ đội này.
Tuy rằng bây giờ đã không còn là đội trưởng của chiến đội này, thế nhưng Tần Hạo vẫn có tình cảm đặc biệt với quân đội.
Cứ mấy phút thì Tần Hạo cứu được một người.
Lúc xuống dưới đất, anh chỉ dừng lại một lát rồi tiếp tục cứu người!
Cảnh tượng này ghi sâu vào trong đầu mọi người.
"Sau này thằng con nào nói xấu quân nhân. Mẹ nó, tao sẽ giết luôn!"
"Lúc nãy ai buông những lời chó má kia, đứng ra đi?"
"Lúc nãy không phải có người bảo đại ca này là rác rưởi, vô liêm sỉ sao? Ngon thì lặp lại lần nữa đi!"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trở thành fan của Tần Hạo. Bọn họ tự phát đứng đó để vỗ tay cho Tần Hạo, an ủi những du khách được cứu nên không kiềm chế được cảm xúc.
Kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ, nhân viên vẫn chưa sửa xong vòng đu quay. Tần Hạo chỉ có thể đưa từng người xuống đất.
Sau khi đưa một bạn nhỏ cuối cùng xuống đất bình an, đám người lại bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tất cả mọi người đều đang hoan hô.
Giờ phút này, Lâm Vũ Hân kích động đến mức khóc lên. Cô lao thẳng qua đó, ôm chặt lấy Tần Hạo.
"Bốp bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn!
"Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau..."
Tiếng chúc phúc nhanh chóng vang lên. Khá nhiều nữ sinh vô cùng hâm mộ nhìn Lâm Vũ Hân, rất tiếc nuối nói: "Haizz, nếu lúc này người mà anh chàng đẹp trai đang ôm là mình thì tốt biết mấy!"
"Anh chàng đẹp trai, anh tên là gì vậy!"
"Anh ơi, em phải sinh con cho anh!"
"Mẹ kiếp. Không nhìn xem dáng vẻ xấu xí lúc này của mày đi, còn dám mắng nam thần của tao là khỉ. Mày muốn ăn đòn à!"
"Đừng kích động, người ta chỉ nói vậy thôi!"
"Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!”
Tiếng cãi vã nghị luận nhanh chóng biến thành tiếng đùa giỡn.
Người hóng chuyện vây quanh Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, hai người còn đang ôm chặt lấy nhau.
Nghe được tiếng hô của mọi người, Tần Hạo nở nụ cười.
"Tiếng lòng của quần chúng, anh không nghe cũng không được!", Tần Hạo cười ha ha nói.
Lâm Vũ Hân cười ngại ngùng, đột nhiên đẩy Tần Hạo ra rồi nói: "Không cho anh hôn đâu!"
"Chà, em không cho anh hôn. Vậy anh đành phải hôn cô ấy thôi!"
Nói rồi, Tần Hạo chỉ vào một người đẹp có dáng dấp không tệ lắm ở bên cạnh.
Lâm Vũ Hân nhướng đôi mày liễu. Gương mặt của cô trở nên nghiêm túc, lạnh lùng đến đáng sợ, sát khí tuôn ra như thuỷ triều khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
"Anh làm thử xem, em không tha cho anh đâu!"
Lâm Vũ Hân hừ lạnh một tiếng.
Tần Hạo sợ đến rụt cổ, nói: "Chỉ đùa một chút thôi!"
"Nhường đường, xin nhường đường!"
Nói rồi, Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân nhanh chóng lách người. Cảm giác bị người ta vây xem cũng chẳng dễ chịu lắm, hơn nữa một hồi sau thế nào phóng viên đài truyền hình cũng đến.
Có điều Tần Hạo cũng đành chịu. Chuyện lúc nãy đã bị rất nhiều người quay lại bằng điện thoại, sáng sớm ngày mai thế nào cũng lên đầu đề cho xem!
Chỉ mong lần cứu người này sẽ không gây ra chấn động quá lớn, nếu vậy thì sẽ khá rắc rối.
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân lên xe, nhanh chóng rời khỏi khu vui chơi, biến mất trong màn đêm mịt mờ.
"Em muốn đến một nơi, anh có thể đưa em đi không?"
Lâm Vũ Hân bỗng nhiên cười hỏi.
Tần Hạo ngẩn ngơ, liếc nhìn đồng hồ. Đã đến tám giờ tối, không biết bây giờ Từ Mộng Kiều có còn chờ không nữa, chắc hôm nay anh không đến được rồi.
"Đi đâu?"
Đương nhiên Tần Hạo sẽ không làm Lâm Vũ Hân mất hứng vào lúc này.
Có thể thấy được hôm nay Lâm Vũ Hân rất vui, nụ cười trên mặt cô còn nhiều hơn những lần Tần Hạo thấy trước đây gộp lại.
Lâm Vũ Hân khẽ cắn môi, trong mắt tràn ngập tình yêu. Cô chăm chú nhìn Tần Hạo, hỏi: "Anh còn nhớ quán bar chúng ta gặp nhau lần đầu không? Chúng ta quen biết nhau ở đó, em muốn đến đó! Nhìn lại thời khắc chúng ta bắt đầu từ nơi đó!"
"Quán bar Dạ Sắc? Được!"
Tần Hạo không nói thêm gì, lái xe thẳng đến quán bar Dạ Sắc.
Quán bar Dạ Sắc ở trên một phố quán bar, nơi này có thể nói là một thành phố không đêm.
Mười phút sau, hai người đã đến nơi.
Lâm Vũ Hân vô cùng tiếc nuối phát hiện ra nơi này đã đóng cửa. Điều này khiến cô cảm thấy rất mất mát.
Gặp nhau ở đây, nhưng chưa được bao lâu thì nơi đây đã thành cảnh còn người mất.
Ông chủ của quán bar Dạ Sắc vốn được người của ba bang bốn hội che chở. Thế nhưng sau khi đổi thành Thanh bang khống chế Trung Hải thì ông ta mất đi chỗ dựa, bị người ta chèn ép đến mức không mở quán bar được nữa, cuối cùng đành phải dọn đồ chạy trốn.
Quán bar này bị bán cho người khác với giá rẻ. Bây giờ nó đang được sửa chữa, vẫn chưa khai trương!
Tần Hạo cũng cảm thấy rất tiếc.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Lâm Vũ Hân cô đơn liếc nhìn bảng hiệu ảm đạm của quán bar Dạ Sắc, sau đó lên xe.
Tần Hạo lái xe thật nhanh về nhà.
Lúc vào nhà, Tần Hạo nhân lúc đỗ xe gửi cho Từ Mộng Kiều một tin nhắn zalo.
"Xin lỗi nhé, bây giờ chị đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"
- -------------------