Tần Hạo mặc kệ bọn chúng, anh đi vào trong nhà.
Tia hồng ngoại vẫn chưa biến mất. Đám người của các đại gia tộc không dám ra tay, đành phải chuồn mất dạng.
Đợi bọn chúng đi khỏi thì những tia hồng ngoại kia mới không còn.
“Bọn họ là ai vậy?”, Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi. Đương nhiên cô biết tia hồng ngoại đó được phóng ra từ súng. Cô cũng không biết tại sao nhà mình lại xuất hiện nhiều vị khách như vậy.
Thẩm Giai Oánh thì chưa bao giờ chứng kiến một cuộc bày binh bố trận lớn như vậy nên vẫn chưa hoàn hồn.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Bạn của anh, tới để bảo vệ mọi người!”
“Bọn em?”, cuối cùng Thẩm Giai Oánh cũng bình tĩnh lại: “Cả em nữa phải không?”
“Đương nhiên rồi. Tạm thời em sống ở đây đi!”, Tần Hạo mỉm cười, nhìn Lâm Vũ Hân, thấy sắc mặt cô vẫn thản nhiên thì khẽ hỏi: “Có được không?”
“Ừ!”, Lâm Vũ Hân cũng biết tình hình hiện tại nên không thể nói gì hơn. Hơn nữa, Thẩm Giai Oánh đã nói là sẽ từ bỏ chuyện tình cảm của mình. Cô thật không thể bỏ mặc cô ấy ở bên ngoài được, sẽ lại bị bắt cóc mất.
Thẩm Giai Oánh định từ chối, sợ gây phiền phức cho Lâm Vũ Hân nên cảm thấy ngại. Nhưng nghĩ tới bộ dạng sát khí đằng đằng của đám người kia thì cô lại sợ liên lụy tới Tần Hạo nên đành phải đồng ý.
“Có phải chưa từng ở với nhau đâu, có gì mà ngại chứ!”, Lâm Vũ Hân nhìn Giai Oánh rồi bật cười. Cô nhớ lại khoảng thời gian còn đi học, cô và Thẩm Giai Oánh luôn là bạn tốt của nhau. Thẩm Giai Oánh thường tới nhà cô chơi, ngủ qua đêm. Đôi khi hai người còn túm lại trò chuyện cả tối.
Hồi tưởng về quãng thời gian ngây thơ đó thật khiến người ta vui vẻ. Thẩm Giai Oánh cũng bừng tỉnh. Thấy nụ cười của Lâm Vũ Hân thì cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Con giáp thứ mười ba đương nhiên không thể bằng 'chính thất' được, từ đầu tới cuối cô làm gì có con át chủ bài nào.
Tần Hạo nhìn bộ dạng của Thẩm Giai Oánh thì bùi ngùi.
Lâm Vũ Hân nghỉ ngơi thêm hai ngày thì quay trở lại công ty xem xét tình hình.
Ở nhà vẫn còn Huyết Ảnh bảo vệ nên sẽ không có vấn đề gì thế là anh gật đầu: “Anh đi cùng em!”
Lâm Vũ Hân cũng không từ chối. Cô chỉ nói: “Chuyện của anh khi nào giải quyết xong? Chứ cứ bị người khác ghim trong đầu thì em chẳng thể yên tâm nổi. Em không muốn sống thêm những tháng ngày như này nữa, cứ thấp thỏm lo sợ. Chẳng có cảm giác an toàn gì cả, thậm chí em còn nghi ngờ không biết có phải em đang sống ở đất nước này nữa hay không!”
Tần Hạo gật đầu: “Tối nay sẽ giải quyết!”
Cô đột nhiên trở về khiến toàn bộ nhân viên của tập đoàn Triều Dương kinh ngạc. Lâm Vũ Hân đột nhiên kiểm tra toàn bộ, khiến những kẻ lười biếng khi cô không có mặt sợ hết hồn.
Tần Hạo âm thầm bảo vệ cô. Anh không tiện xuất hiện, một là sợ gây ra dị nghị, hai là cũng không muốn gặp những người này.
Trước khi Lâm Vũ Hân rời đi thì công ty lại vận hành đúng như quỹ đạo vốn có của nó. Có rất nhiều hạng mục cần đích thân Lâm Vũ Hân đưa ra quyết sách cũng đều tạm dừng lại. Lâm Vũ Hân chỉ xử lý sơ qua sau đó phát hiện ra cô đang không để tâm vào công việc. Sau khi đi du ngoạn khắp nơi cùng Tần Hạo và trải qua sự truy sát của súng đạn thì bỗng cô cảm thấy chán khi đối diện với đống tài liệu này.
“Chơi nhiều đâm ra lười mất rồi, có lẽ là vậy!”, Lâm Vũ Hân lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa.
Đợi khi Lâm Vũ Hân đi khỏi, Tần Hạo mới bắt đầu hành động.
Huyết Ảnh nhanh chóng điều tra ra điểm dừng chân của những người trong đám võ lâm thế gia kia và giết chết chúng ngay trong đêm.
“Tạm thời không động tới người của nhà họ Diệp. Còn những kẻ khác không cần khách khí. Mẹ kiếp, ông nhịn lâu lắm rồi!”
Tần Hạo nói với Huyết Ảnh – Đại ma vương cũng đã nhịn lâu lắm rồi. Cô nhóc này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời còn khi phải ra tay thật thì chẳng khác nào đại ma vương, vô cùng khủng khiếp. Động tác nhanh gọn dứt khoát, không nương tay mà vô cùng tàn nhẫn.
Đèn xung quanh bật sáng trưng, một đám người nhao nhao tuồn ra.
Đứng chính giữa là những nhân vật đứng đầu của các gia tộc – Đám người Diệp Minh Không. Những chiến sĩ quả cảm đều tẽ ra hai bên như hình rẻ quạt đối với bọn họ.
“Dám tới nộp mạng. Hay lắm. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì lỗi lầm đã gây ra khi đó!”, Diệp Vô Song bước ra, nhìn Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Ngại quá, mấy anh em hôm nay tới là để giết người chứ không phải là nói chuyện yêu đương. Cô nhóc đứng qua một bên đi. Đợi lát nữa tôi xử đám ngốc này xong sẽ tính sổ với nhà họ Diệp của cô!”
Tần Hạo vặn cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc, cười hung dữ nhìn đám cứu non chuẩn bị bị đưa lên thớt, để lộ ra sắc mặt tàn nhẫn.
Diệp Vô Hoan là người đầu tiên bước ra, đứng qua một bên. Hắn ta không muốn trở thành kẻ địch của Tần Hạo và biết mình cũng không phải là đối thủ của anh.
Hắn ta làm vậy khiến một vài người khó chịu.
“Diệp Vô Hoan, ý của anh là gì vậy? Anh có còn là người của nhà họ Diệp nữa hay không? Anh muốn đối đầu với chúng tôi sao?”
“Vô Hoan, cháu định làm gì?”, Diệp Minh Không tức giận gầm lên.
Diệp Vô Hoan lạnh lùng nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Có gì đâu, chẳng qua là cháu không muốn chết. Có những chuyện, chúng ta phải tự hỏi lại mình rằng, rốt cuộc là ai đã gây chiến, và mục đích là vì điều gì? Thì mọi người cũng đã rõ, cháu cũng chẳng cần phải nói nhiều!”
Lời nói đó khiến đám người kia câm nín. Nghĩ kỹ lại thì đúng là bọn họ chẳng có thù hằn gì với Tần Hạo. Mọi nguyên do đều là vì Diệp Vô Song.
Diệp Vô Song thấy anh trai mình còn bảo vệ người đàn ông đó thì tức tới phát khóc: “Rốt cuộc anh có phải là anh trai của em không vậy?”
Câu nói đó một lần nữa khiến đám đông sững sờ.
Trịnh Hoài Viễn và Tôn Đắc Thắc cũng ngây người, sau đó đột nhiên lùi ra.
Ngoài những kẻ đứng với nhà họ Diệp thì tất cả những người khác cũng lùi lại.
“Diệp Vô Hoan, ý của cậu là gì?”
Tôn Đắc Thắng lạnh giọng nói. Tay ông ta bất giác toát mồ hôi lạnh và cảm thấy tức ngực.
“Ý gì à?”, Tần Hạo cười thản nhiên rồi phất tay. Phía sau anh đột nhiên hiện ra rất nhiều người. Tất cả đều mặc trang phục màu đen, sát khí đằng đằng. Tần Hạo nói thẳng: “Các người xong đời rồi!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ hiện trường chết đứng.
Nói xong, Tần Hạo phất tay, chiến đội Long Hồn ở phía sau lao tới. Đầu tiên là dùng súng nã một lượt khiến đội quân tinh anh của tứ đại gia tộc gục ngã một nửa. Sau đó tất cả bỏ súng xuống, rút dao xông lên giết sạch những người còn lại.
Rõ ràng thế trận này chỉ có một bên chém giết, và bên kia không cùng đẳng cấp với họ.
Máu tươi thấm đẫm hiện trường khiến cô tiểu thư Diệp Vô Song của nhà họ Diệp trợn mắt há mồm.
Ba người Trịnh Hoài Viễn, Tôn Đắc Thắng và Triệu Ngọc Thanh cầm cự được lâu nhất. Hiện ta họ vẫn chưa bị đánh gục. Nhưng họ bị một đám cao thủ bao vây, ý chí chí chiến đấu lại không có nên thảm cục đương nhiên xảy ra.
Tứ đại thiếu gia của Trung Hải: Diệp Bằng Phi, Trịnh Nhất Hùng, Tôn Uy, Triệu Thiên Thành thì chỉ còn lại Diệp Bằng Phi. Những tên khác đều chết sạch.
Dù gia tộc có ngầu tới mức nào thì đứng trước bộ máy quốc gia cũng chỉ là cặn bã. Chỉ cần nói là diệt được ngay mà không gây chấn động gì.
- -------------------