Trước mắt, đương nhiên anh cũng phải vào đây ở cùng họ mới được!
Cuộc sống chung lại bắt đầu!
Lâm Vũ Hân có vị trí rất quan trọng trong lòng Tần Hạo, cả Thẩm Giai Oánh cũng vậy. Hai người họ anh không muốn từ bỏ bất cứ ai. Trước đây ở Trung Hải anh đã để Thẩm Giai Oánh đi một lần, bây giờ khó khăn lắm mới lại được ôm cô vào lòng. Anh đương nhiên là không thể để cô ra đi lần nữa.
Còn về việc sau này phải giải quyết thế nào thì anh vẫn chưa nghĩ tới, đành cứ đi từng bước một vậy. Nhưng dù ít dù nhiều trong lòng Tần Hạo cũng cảm thấy bất an. Sư phụ phái anh tới đây là để làm việc quan trọng, chứ không phải đến tìm 'tiểu tam'.
Bây giờ 'tiểu tam' đã tìm được nhưng còn nhiệm vụ sư phụ giao thì sao? Dù gì Diệp Thanh Trúc đã nói việc lần này không vội, cứ từ từ chờ đi. Như vậy, anh cũng có thể ở bên cạnh Thẩm Giai Oánh lâu hơn một chút, như vậy cũng tốt.
Trước đây anh còn muốn mau chóng về Trung Hải, nhưng bây giờ đã không còn vội vã như vậy nữa.
Nhà Thẩm Giai Oánh thuê là một căn chung cư, xe taxi thả hai người họ dưới chân tòa nhà. Hai người xuống xe, Tần Hạo cười nói: "Có cần mua quà cáp gì đó cho hai chị em nhà kia không?"
"Em đi cùng anh! Yên Yên thì không sao nhưng Oanh Oanh mà nhìn thấy anh thì sẽ đòi quà cho xem. Ha ha, thật muốn xem 'chúa hề' Oanh Oanh khi nhìn thấy anh sẽ phản ứng như thế nào!", Thẩm Giai Oánh và hai chị em nhà kia sống với nhau rất vui vẻ.
Yên Yên là một cô gái thích yên lặng, lại còn rất hiểu chuyện, rất hợp với Thẩm Giai Oánh. Oanh Oanh thì ồn ào hơn, cũng hay bắt nạt em gái mình. Nhưng ba người sống cùng nhau đến giờ vẫn chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì. Cuộc sống bình lặng trôi qua khiến trái tim Thẩm Giai Oánh cũng dần bình lặng trở lại. Còn Oanh Oanh chính là người thêm tiếng cười vào cuộc sống bình bình của cô.
Hai người mở cửa tiến vào trong nhà, tiếng Yên Yên từ xa vọng tới: "Chị Giai Oánh, sao hôm nay chị về muộn quá vậy?"
Yên Yên đi ra khỏi phòng ngủ, bước về phía phòng khách. Vừa nhìn thấy người phía sau Thẩm Giai Oánh, cô đơ cả người.
"Anh Tần Hạo? Sao anh cũng đến đây?"
Một lúc lâu sau, Yên Yên mới kinh ngạc hỏi.
Tần Hạo bước vào phòng, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt mình. Đã lâu như vậy rồi mà Yên Yên vẫn hệt như xưa, dường như chẳng thay đổi gì cả.
Anh đang chuẩn bị mở miệng đáp lời thì thấy Oanh Oanh từ một căn phòng khác đi ra. Cô vừa ngáp vừa dụi mắt hỏi: "Về rồi à? Chắc phải ăn cơm rồi chứ?"
Vừa nói xong, thấy không ai trả lời, Oanh Oanh trợn mắt thì thấy gương mặt gian tà của của Tần Hạo đang nhìn cô.
"Ớ?"
Oanh Oanh kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó lại hét lên chói tai: "Á! Sao lại là anh!"
Thẩm Giai Oánh và Yên Yên cùng quay đầu lại, nét mặt hai người khó coi hết sức. Bởi lúc này, Oanh Oanh người phụ nữ không ý tứ gì này đang mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm xuyên thấu. Những chỗ không nên thấy cũng ẩn ẩn hiện hiện trước mắt khán giả.
Bình thường trong nhà không có người ngoài, chỉ toàn con gái thì đã không sao.
Nhưng bây giờ đã có Tần Hạo là đàn ông con trai!
Oanh Oanh vẫn chưa hoàn hồn vì chuyến viếng thăm bất ngờ của Tần Hạo, cô tò mò nhìn anh từ đầu đến chân mấy lượt. Cuối cùng mới phán một câu: "Lâu lắm không gặp, chả có gì thay đổi!"
"Cô cũng vậy thôi, cô vẫn mặt dày y như cũ!", Tần Hạo lại ngượng ngùng đưa mắt nhìn mấy bộ phận quan trọng kia. May mà bên cạnh lúc này còn có những người khác nữa, chứ nếu chỉ có anh và Oanh Oanh ở riêng với nhau thì chưa biết chừng...
Oanh Oanh nhìn thấy ánh mắt kì quái của ba người kia thì đột nhiên nhìn lại bộ quần áo của mình, lúc này mới bàng hoàng nhận ra, cô quát: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Sau đó, cô chậm rãi sải bước đi vào trong phòng, đóng cửa thay quần áo.
"Đẹp nhỉ?", Thẩm Giai Oánh như cười như không hỏi Tần Hạo một câu hỏi khiến anh rất ngượng ngùng.
"Không đẹp!", Tần Hạo kiên quyết đáp. Nếu là người phụ nữ khác thì có khi anh đã động lòng, nhưng nếu là Oanh Oanh thì không.
Nói xong câu này, Tần Hạo cười gian tà quay đầu lại thì thầm vào tai Thẩm Giai Oánh: "Tối nay anh muốn xem của em cơ!"
"Xem cái đầu anh!", Thẩm Giai Oánh đỏ mặt đẩy anh ra.
Yên Yên hôm nay đã nấu cơm. Cứ đợi Thẩm Giai Oánh về, đồ ăn lúc này cũng đã nguội hết.
Thẩm Giai Oánh có chút ngại ngùng. Hôm nay là ngày cuối cô phải đi làm, lúc tan ca vẫn còn sớm nên đã cùng đồng nghiệp đi ăn lẩu. Cô vốn định sau đó sẽ gọi điện cho Yên Yên, nhưng thật không ngờ lại tình cờ gặp Tần Hạo ở nhà hàng lẩu, cho nên quên béng mất việc phải gọi điện cho Yên Yên.
"Em vẫn còn chưa ăn no, em đi làm nóng cơm canh rồi ăn tiếp!", Thẩm Giai Oánh khẽ mỉm cười rồi bê mâm cơm vào trong bếp.
Oanh Oanh thay bộ quần áo khác rồi đi ra, bốn người cùng quây lại quanh mâm cơm.
"Này, đến thăm nhà người ta có biết đường mang quà không đấy?", Oanh Oanh vừa mở miệng là đã làm khó dễ Tần Hạo.
Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh nhìn nhau cười, đồng đội cực kì hiểu ý.
"Biết ngay cô sẽ đòi quà. Nào nào nào, tặng cho hai người đây!"
Tần Hạo lấy ra một cặp vòng tay rất tinh xảo tặng cho hai chị em.
Đó là một cặp vòng y hệt nhau, cũng không quá đắt nhưng nhìn rất đẹp.
Oanh Oanh mừng ra mặt, nhìn Tần Hạo kiểu 'hóa ra anh cũng có chút mắt thẩm mỹ'. Sau đó, cô không hề khách khí mà nhận quà ngay. Thấy em gái Yên Yên còn đang do dự có nên nhận hay không, Oanh Oanh giật lấy món đồ, nói: "Không cần thì đưa chị. Ha ha, tay phải đeo một cái, tay trái đeo một cái".
Mọi người đều cười đùa rất thoải mái, không khí rất ấm áp.
Mọi thứ đều như trở về giống như trước. Chỉ là, không ai có ý định nhắc đến người đang ở Trung Hải - Lâm Vũ Hân, bởi vì cô ấy là gánh nặng không thể dỡ bỏ trong lòng Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh.
Ăn cơm xong, họ nói chuyện một lúc, cũng hiểu sơ sơ tình hình gần đây của đối phương.
Tần Hạo không nói với họ mục đích anh đến Yến Kinh lần này. Dù gì chuyện này đối với họ cũng rất phức tạp, lại là việc của sư phụ, không liên quan đến người ngoài. Cho nên, anh chỉ nói sương sương là đến Yến Kinh làm chút chuyện, ba người kia cũng không truy hỏi đến cùng.
Họ nói chuyện đến tận đêm khuya. Hai chị em kia cũng biết ý, đôi tình nhân này xa nhau lâu như vậy, cũng đã kìm nén lâu lắm rồi. Cho nên, ai nấy ngoan ngoãn đi về phòng mình.
Oanh Oanh trước khi đóng cửa phòng mình còn quay lại dặn dò: "Nhớ nhỏ tiếng một chút, dạo này tôi ngủ không tốt lắm!"
"Biến đi, có mà cô đã ngủ cả ngày rồi, cô cầm tinh con heo đúng không hả?", Tần Hạo độc ác mắng.
Oanh Oanh lúc này đã đóng sập cửa phòng lại, e là không nghe thấy câu mắng của Tần Hạo.
Hai người còn lại ngồi trong phòng khách nhìn nhau.
"Giai Oánh, chúng ta cũng đi nghỉ thôi!", Tần Hạo vươn tay ôm lấy người đẹp, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
"Em rất nhớ anh!", Thẩm Giai Oánh tựa vào lòng anh thỏ thẻ.
"Anh cũng vậy!"
Tần Hạo trao cho cô một nụ hôn đầy cảm xúc, hai người như muốn chiếm lấy tất cả của đối phương, dần dần hòa quyện vào nhau. Nhiệt độ trong cơ thể cũng dần tăng lên, dường như cái giá lạnh của mùa đông cũng bị ngọn lửa bên trong họ làm tan chảy.
Tần Hạo dần cởi áo ngoài của cô, còn Thẩm Giai Oánh lúc này đã mềm nhũn cả ra.
Mắt thấy hai người sắp có một 'trận đại chiến' trên ghế sô pha, cửa phòng Oanh Oanh lúc này đột nhiên bật mở.
"Thật ngại quá, vừa nãy ăn no quá. Khát nước quá, uống miếng nước!", Oanh Oanh đi rót một cốc nước, sau đó lại chạy mất.
Tần Hạo giận đến nỗi nghiến răng ken két.
"Hai người tiếp tục đi. Có điều, tôi phải nhắc nhở một chút đây là phòng khách. Ngày mai còn phải ngồi nữa đó!", Oanh Oanh nói xong thì nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người của Tần Hạo liền sợ hãi lập tức đóng cửa lẩn mất.
- -------------------