“Chị Từ từ chức rồi?”
Đường Kiều ngớ ra. Nghĩ đến người chị vẫn luôn đối xử tốt với mình khiến cô ấy có phần hoảng hốt.
Tần Hạo còn biết chuyện Từ Mộng Kiều từ chức sớm hơn cả Lục Tiểu Nha nên không mấy ngạc nhiên. Chỉ là giọng điệu mỉa mai ấy của Lục Tiểu Nha khiến Tần Hạo nổi cáu.
“Từ Mộng Kiều từ chức thì sao chị lại mắng chửi tôi? Có liên quan gì đến tôi à?”, Tần Hạo lạnh lùng hỏi lại.
Thật ra là có liên quan. Lúc nói những lời này, trong lòng Tần Hạo cũng hơi chột dạ. Anh thầm suy đoán, chẳng lẽ Lục Tiểu Nha nhìn ra rồi ư?
Lục Tiểu Nha giận dữ trừng mắt nhìn Tần Hạo. Chẳng thèm nói với anh câu nào nữa, cô ấy kéo Đường Kiều đi mất.
Đường Kiều vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, nhìn Tần Hạo với vẻ kinh ngạc.
Thật ra, Đường Kiều không tin Tần Hạo chính là tên cặn bã mà Lục Tiểu Nha đã nói. Nhưng việc Từ Mộng Kiều từ chức tuyệt đối không phải là giả, mà Lục Tiểu Nha cũng không cần lấy chuyện này ra đùa.
Đường Kiều ngoái đầu quan sát nét mặt của Tần Hạo. Trông anh vẫn bình thản, thái độ điềm nhiên, như thể “sao cũng được”. Phong thái ấy khiến người ta có cảm giác anh không hề làm chuyện gì hổ thẹn với lòng.
Tần Hạo ăn không ngồi rồi cả buổi sáng. Mấy lần anh lượn lờ đến bộ phận kinh doanh, mong được tình cờ gặp được Đường Kiều để nói đôi ba câu. Vậy mà chẳng có cơ hội, chỉ đành bỏ cuộc.
Quá buồn chán, Tần Hạo đành lên văn phòng của Lâm Vũ Hân. Lúc anh chuẩn bị gõ cửa vào phòng, thư ký của Lâm Vũ Hân chợt xuất hiện.
“Xin lỗi. Tổng giám đốc Lâm không có ở đây!”
Thư ký rất lịch sự với Tần Hạo, chủ yếu là vì gần đây anh và Lâm Vũ Hân đã công khai tình cảm. Ai cũng biết bạn trai của Lâm Vũ Hân hiện là đội trưởng đội bảo vệ của công ty.
Có vài người sau khi hay tin đã mỉm cười chúc phúc cả hai.
Nhưng vẫn còn rất nhiều người cảm thấy hai người này không khả quan chút nào. “Đội trưởng đội bảo vệ là cái quái quỷ gì?”, bọn họ đã nói như thế đấy.
Tần Hạo đan hai tay sau gáy, uể oải hỏi lại: “Không có ở đây à? Đi đâu thế?”
Tần Hạo chỉ buột miệng hỏi thế thôi. Dù sao thì Lâm Vũ Hân cũng là Tổng giám đốc của một công ty tập đoàn lớn, bình thường rất bận, phải ra ngoài thường xuyên.
“Tổng giám đốc Lâm đã ra ngoài. Hôm nay có một vụ hợp tác quan trọng cần bàn bạc!”, không nhìn đến vẻ mặt của Tần Hạo, thư ký trả lời xong thì khẽ gật đầu rồi quay đi, tiếp tục làm việc của mình.
Cô thư ký không rỗi hơi quan tâm đến chuyện của hai người họ.
“Thế à!”
Tần Hạo cũng chẳng nghĩ nhiều. Lâm Vũ Hân đã ra ngoài, anh chỉ đành đi ăn một mình thôi.
Buổi chiều phải đi làm nhưng Tần Hạo lái xe ra ngoài luôn. Dẫu sao thì ở công ty cũng chẳng có ai quản lý anh.
Tần Hạo lái xe đến thẳng nơi ở của Từ Mộng Kiều. Hôm nay cô gái này không đi làm, chỉ gửi mail đơn xin từ chức cho Lục Tiểu Nha. Hành động cũng nhanh phết.
Bước chân lên lầu, Tần Hạo gõ cửa.
Lúc này, hai người phụ nữ đang ngồi trong nhà đều giật mình.
Đang ngồi tâm sự với Lục Tiểu Nha, Từ Mộng Kiều nào ngờ thời điểm này lại có người đến nhà.
Từ Mộng Kiều lo rằng người gõ cửa là Tần Hạo. Nhỡ anh đến đây và chạm mặt Lục Tiểu Nha, chuyện sẽ không giấu được nữa.
Nhưng mà, hiện tại không cho phép Từ Mộng Kiều nghĩ thêm gì nữa.
Thoạt đầu Lục Tiểu Nha không để ý, còn tưởng rằng có người đến giao hàng. Nhưng nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Từ Mộng Kiều, Lục Tiểu Nha chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.
“Mộng Kiều, sao không ra mở cửa?”
Lục Tiểu Nha khó hiểu nhìn Từ Mộng Kiều. Sực nhớ ra mông của Từ Mộng Kiều còn bị thương, có lẽ khi đứng lên sẽ gặp khó khăn, Lục Tiểu Nha vội vàng ngồi dậy: “Để tôi mở cửa cho!”
“Không cần đâu!”, Từ Mộng Kiều giật thót, nhưng không còn kịp nữa.
Lục Tiểu Nha đã chạy ra cửa, không hề nhìn qua mắt mèo mà trực tiếp mở cửa.
Thấy Tần Hạo đứng trước cửa, Lục Tiểu Nha trợn tròn mắt.
“Sao cậu đến đây? Cậu đến làm gì?”
Sắc mặt của Lục Tiểu Nha tối sầm lại. Sáng nay cô ấy vừa cãi nhau với Tần Hạo một trận, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy tức giận.
Tần Hạo cũng rất bất ngờ, không ngờ trong nhà Từ Mộng Kiều lại có người khác.
Nhưng mà, Tần Hạo cũng hiểu ra ngay.
Lục Tiểu Nha là cấp trên, tất nhiên không thể tùy tiện phê duyệt đơn từ chức của cấp dưới. Cô ấy cũng nên đến nhà khuyên nhủ, quan tâm một chút.
Dù sao Từ Mộng Kiều cũng là người có năng lực làm việc, là một nhân viên ưu tú ở tổ 9.
Vừa dứt lời, Lục Tiểu Nha đã đóng sầm cửa lại.
Nhưng Tần Hạo đã giơ tay ra chặn cửa lại. Anh thờ ơ nói: “Vì sao chị có thể đến đây còn tôi thì không chứ?”
“Cậu đến đây với tư cách gì?”
Lục Tiểu Nha phẫn nộ quát: “Cậu có thân phận gì? Đội trưởng đội bảo vệ thì liên quan gì đến bộ phận kinh doanh của chúng tôi? Cấp dưới từ chức, tôi là cấp trên nên đến thăm cô ấy là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý. Còn cậu thì sao?”
“Tôi đến thăm với tư cách bạn bè cũng rất hợp lý đấy!”, vẻ mặt Tần Hạo vẫn thản nhiên, như thể không hề có chút dao động trước sự chất vấn của Lục Tiểu Nha.
Cười lạnh lùng, Lục Tiểu Nha đáp trả: “Bạn bè? Ha ha! Cậu đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Mộng Kiều không hề nói với tôi rằng cô ấy có một người bạn như cậu!”
“Vậy sao? Thế tôi đại diện Tổng giám đốc Lâm đến thăm hỏi nhân viên của công ty. Được chứ?”, ánh sáng lóe lên trong ánh mắt Tần Hạo, anh điềm tĩnh cất lời.
“Cậu đại diện cho Tổng giám đốc Lâm?”, Lục Tiểu Nha khinh khỉnh liếc nhìn Tần Hạo. Nhưng cô ấy cũng chẳng còn cách nào để ngăn anh vào nữa.
Thế nên, Lục Tiểu Nha đành ngoảnh đầu nhìn Từ Mộng Kiều. Chỉ cần Từ Mộng Kiều không cho Tần Hạo vào, cô ấy đã có đủ lý do để ngăn anh lại rồi.
Ngờ đâu, Từ Mộng Kiều lại chột dạ, đành phải tỏ thái độ bình tĩnh: “Thôi, chị Lục. Cứ để Tần Hạo vào đi. Dù sao cũng là đồng nghiệp cùng công ty!”
Lục Tiểu Nha không nói được gì nữa, chỉ đành mở cửa.
Tần Hạo ngông nghênh bước vào. Nhìn thấy Từ Mộng Kiều, anh lặng lẽ liếc mắt đưa tình với cô.
Từ Mộng Kiều không dám để Lục Tiểu Nha nhìn ra, bèn vội vã cúi đầu xuống, vờ như đang nhìn quanh quất.
“Từ chức rồi à?”
Tần Hạo không biết mở lời từ đâu, đành hỏi bừa.
Từ Mộng Kiều khẽ gật đầu đáp: “Ừm! Không cần phải khuyên tôi, bản thân tôi đã nghĩ kỹ rồi. Quyết định này cũng đã có từ lâu.”
Lục Tiểu Nha ngời bên cạnh chỉ bất lực thở dài. Vừa nãy cô ấy đã khuyên Từ Mộng Kiều rất lâu, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định từ chức của cô.
Ngả người lên sô pha, Tần Hạo đan hai tay sau gáy, lười nhác hỏi lại: “Khuyên? Không, tôi đâu có định khuyên chị! Từ chức tốt mà! Không cần phải đi làm, thoải mái biết bao. Tôi cũng muốn từ chức lắm!”
“Ha ha!”
Lục Tiểu Nha bỗng dưng bật cười lạnh lẽo. Cáu bẳn liếc nhìn Tần Hạo, cô nói với vẻ khinh thường: “Cậu đúng là nên từ chức từ lâu rồi mới phải. Vị trí đội trưởng đội bảo vệ thần thánh ấy thật sự không hợp với loại người như cậu. Cứ làm nghề cũ thì cậu sẽ có tương lai hơn đấy! Dù sao thì vẫn có đầy phú bà thích mẫu người như cậu mà!”
Những lời mắng chửi thẳng thừng Tần Hạo là loại bám váy đàn bà!
- -------------------