Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Quả nhiên giống con khỉ, chẳng trách lại leo nhanh như vậy!"

"Không tìm đường chết sẽ không phải chết. Tên ngốc này không chỉ hại chết bản thân, lát nữa chắc chắn còn hại chết bạn gái của hắn!"

"Đừng nói vậy. Nếu tôi có một người bạn trai liều lĩnh xông lên cứu mình như thế, cho dù phải cùng chết với anh ấy thì tôi cũng cam tâm tình nguyện!"

Đại đa số những người chỉ trỏ nghị luận ở đây đều là người qua đường không có bạn bè hoặc người thân bị mắc kẹt ở trên. Những người này đứng đó nói mát, còn nghĩ mình rất hiểu biết, đúng là buồn cười.

Có điều phần lớn người cảm động vì hành vi lúc này của Tần Hạo đều là nữ sinh. Dù sao lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy Tần Hạo ở cạnh Lâm Vũ Hân.

Có một người đẹp như Lâm Vũ Hân ở đây cũng khó khiến người ta không chú ý.

Lúc này tuy rằng Tần Hạo ước gì có thể xuống dưới đánh chết đám người nói xấu kia, thế nhưng điều anh lo lắng hơn là vòng đu quay đột nhiên rơi xuống. Như vậy thì cho dù anh có thực lực mạnh đến thế nào cũng chẳng thể bảo vệ cho Lâm Vũ Hân đang bị mắc kẹt ở bên trong không bị thương.

Nếu thành ra như vậy thì Tần Hạo thật sự sẽ hận bản thân đến chết.

Lúc nãy Lâm Vũ Hân xin anh hãy ngồi cũng cô, Tần Hạo không đồng ý. Bây giờ anh đã hối hận muốn chết đi được.

Bò nhanh lên trên, Tần Hạo đã đến được điểm cao nhất. Vấn đề bây giờ là làm sao để cứu được Lâm Vũ Hân.

Đối với người khác thì vấn đề này gần như không khả thi. Bởi vì mỗi một cabin của vòng đu quay đều được làm rất kiên cố, không có dụng cụ thì gần như không thể mở ra được từ bên ngoài.


Thế nhưng đối với Tần Hạo mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.

Anh nhanh chóng bò đến bên cạnh Lâm Vũ Hân.

"Tần Hạo, anh cẩn thận một chút! Tuyệt đối phải cẩn thận!", Lâm Vũ Hân khóc lóc hô lên với Tần Hạo.

Vào giờ phút này, cô chẳng còn nhớ gì tới chuyện cãi nhau hay giận dỗi nữa.

Tần Hạo yên lặng nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng dần tràn ra khắp khuôn mặt. Anh nhếch môi, cười rất sáng, nói: "Lâm Vũ Hân, anh thích em, làm bạn gái của anh được không? Nếu em không đồng ý thì anh sẽ nhảy xuống ngay đây!"

Lâm Vũ Hân hoàn toàn sửng sốt.

Tần Hạo nói rất lớn tiếng. Vào lúc này, vốn dĩ người xung quanh đã chú ý anh, sau khi nghe được tiếng nói này thì tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

"Này, lúc nãy tên đó nói gì vậy? Mấy người có nghe thấy không?"

"Há? Anh ta đang tỏ tình. Mẹ kiếp, còn nói gì mà không đồng ý sẽ nhảy xuống!"

"Mẹ nó, đây còn không phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao. Vô liêm sỉ quá đi!"

"Mẹ kiếp. Người anh em này rác rưởi quá, đưa ra yêu cầu kiểu đó vào lúc này thế à?”

"Tôi thấy không tồi đâu. Tỏ tình vào trường hợp hiếm thấy như hôm nay, e rằng sau này sẽ ghi nhớ cả đời, mãi mãi không quên!", các nữ sinh ôm mặt, hâm mộ nhìn cặp đôi trên trời.

Tần Hạo nói xong, Lâm Vũ Hân ngẩn ngơ hồi lâu, lát sau mới khóc lóc đáp: "Tên khốn kiếp này, bây giờ anh còn tâm trạng để nói câu này với tôi sao!"

"Nói đùa thôi, sợ em căng thẳng mà!", Tần Hạo từ từ di chuyển về phía Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân vừa khóc vừa nói: "Em đồng ý với anh, cái gì em cũng đồng ý với anh hết. Bây giờ anh có bạn gái rồi, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng có đắc ý vênh váo!"

"Ha ha, yên tâm. Anh không nỡ chết đâu!", Tần Hạo cười ha ha đáp.

Lâm Vũ Hân nức nở nói: "Không được nói chữ kia, em sợ lắm!"

"Đừng sợ, có anh ở đây. Chồng em biết võ mà, em quên rồi sao?"

Tần Hạo giữ vững người, siết chặt nắm đấm, tụ vào đó bảy phần sức mạnh rồi từ từ nhắm vào cánh cửa sổ trong suốt.

Thốn quyền!

Ầm!

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, một quyền của Tần Hạo đập về phía cửa sổ. Tiếng vang lớn phát ra, cửa sổ bị nứt ra một lỗ.

Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây ra.

Những người trào phúng Tần Hạo trước đó ngậm miệng lại hết, mặt nóng rát như bị lửa thiêu.

Anh chọn thốn quyền một là vì sức mạnh lớn, hai là vì khiến cabin không bị lắc lư.

Tiếp đó, Tần Hạo thành thạo đập nát cánh cửa sổ trong suốt.

"Ra đi!" . truyện đam mỹ

Tần Hạo kéo tay Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, căng thẳng nhìn xuống dưới. Ở chỗ cao như vậy, cô càng không dám động đậy.

"Lẽ nào em không tin bạn trai của mình? Yên tâm đi, chỉ cần anh nắm lấy tay em thì không bao giờ buông ra nữa, cho dù phải chết!"

Giọng điệu của Tần Hạo mang sự dịu dàng trước nay chưa từng có.

Câu nói này cho Lâm Vũ Hân dũng khí trước nay chưa từng có.

Lâm Vũ Hân nắm lấy tay Tần Hạo, chậm rãi bò ra ngoài. Dưới sự giúp đỡ của Tần Hạo, cô thành công ra khỏi vòng đu quay, sau đó cả người treo hết trên cổ Tần Hạo.

"Yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không khiến em gặp nguy hiểm đâu!"

Tần Hạo một tay giữ thanh sắt, một tay ôm chặt eo của Lâm Vũ Hân, từ từ di chuyển xuống dưới.

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng này thì chỉ thấy đầu óc của mình không đủ để dùng.

Trời ạ!

Ôm một người, một tay còn có thể giữ được, sau đó còn bò xuống dưới, chuyện này cần sức lực lớn đến nhường nào chứ!

"Chàng trai dũng mãnh!"

"Anh chàng đẹp trai này đúng là lợi hại!"

"Người này thật là bản lĩnh. Lợi hại thật, không phục không được mà!"

"Đúng là một anh hùng, đủ xứng với người đẹp này!"

"Đúng vậy, một cặp xứng đôi như vậy, chúc phúc cho bọn họ!"

Vào giờ phút này, vô số người vẫn còn đưa mắt hâm mộ nhìn hai người trên không trung. Không ít người cầu nguyện cho bọn họ có thể bình an xuống dưới đất.

Lúc này, Lâm Vũ Hân trái lại không lo lắng lắm. Cô đã từng được cảm nhận lúc Tần Hạo ôm hai chị em cô nhảy xuống từ lầu hai rồi. Độ khó của lần đó còn lớn hơn lần này nhiều.

Vì vậy cô tin Tần Hạo, tin bạn trai bây giờ của mình!

"Rốt cuộc cũng trở thành bạn gái của anh ấy!", trong lòng Lâm Vũ Hân còn đang cảm khái.

Ngay hôm nay, trước khi đến công viên trò chơi, cô còn đang hận anh muốn chết.

Ông trời thật quá kỳ lạ, chuyện ngoài ý muốn hiếm thấy như vậy còn khiến cô gặp phải.

Đây có lẽ là ý trời nhỉ!

Trong khoảnh khắc này, Lâm Vũ Hân suy nghĩ rất nhiều. Trên mặt cô dần hiện ra nụ cười bình thản.

Tần Hạo vừa thả lỏng tay ra, thân thể lập tức di chuyển xuống dưới. Sau đó anh nhanh chóng nắm lấy lan can sắt kế tiếp, ổn định người mình rồi lại di chuyển xuống dưới.

Không đến hai phút, Tần Hạo chỉ cách mặt đất ba mét.

Tiếp đó, Tần Hạo ôm Lâm Vũ Hân nhảy thẳng xuống. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, anh ôm Lâm Vũ Hân xoay tròn một vòng.

Giờ phút này, Lâm Vũ Hân chỉ thấy mình đang bay lên.

Trái tim cũng theo đó mà bay lên mây.

"Bốp bốp bốp!"

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tất cả mọi người đều đang reo hò cho Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, đúng là quá đẹp.

Tần Hạo cất cao giọng nói: "Cảm ơn mọi người!"

Khuôn mặt Lâm Vũ Hân nóng lên. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những người bị kẹt trên vòng đu quay, sắc mặt có vẻ hơi do dự.


Tần Hạo liếc mắt là nhìn ra được cô đang suy nghĩ điều gì.


"Em không mong bạn trai mình làm một anh hùng, bởi vì anh hùng đều mất sớm. Thế nhưng em mong rằng lúc có đủ khả năng thì người đàn ông của em sẽ cố gắng giúp đỡ những người cần giúp!"


Nhìn chăm chú vào Tần Hạo, Lâm Vũ Hân dịu dàng nói.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK