"Không phải anh vẫn còn là trai tân đấy chứ, không phải anh vẫn chưa tằng tịu gì với cô gái kia sao? Chậc chậc, hay là để chị đây mở hàng cho nhé, xong xuôi còn có lì xì nữa đó!"
"Cút đi, cái loại háo sắc như em thì phải dán một tỷ lên mặt anh mới xem xét lại!"
"Vợ anh có một tỷ không?"
'Phí lời, vợ anh đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Triều Dương. Có một tỷ thôi á, hứ, tiền tiêu vặt cô ấy cho anh hàng năm còn lớn hơn con số này!"
"Anh có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không? Mấy ngày trước vay em ba mươi triệu còn chưa trả nữa đó!"
"Má, em không nói thì anh còn không nhớ ra. Hôm đó là anh thắng, em còn phải trả thêm tiền cho anh nữa đấy!"
"Ách, cứ coi như vừa nãy em chưa nói gì đi, chúng ta tiếp tục nói về vợ anh đi. Anh nói đi, cô ấy tên là gì?"
"Nói cho em nghe cũng chẳng sao, dù gì em cũng chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ cô ấy mà thôi. Nghe cho kỹ đây, cô ấy tên là Lâm Vũ Hân! Lần sau có cơ hội gặp mặt thì nhớ chào cô ấy một tiếng 'mợ' nhé. Ha ha, không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào, chắc chắn sẽ mắng anh lại nuôi nhân tình bên ngoài. Cô ấy cái gì cũng tốt, mỗi tội ghen tuông ghê lắm!"
Hai người họ nói chuyện với nhau mà chẳng thèm để ý đến những người xung quanh. Thẩm Giai Oánh bước tới gần thì đi chậm lại, vừa hay nghe được cuộc đối thoại giữa hai người kia mà không khỏi kinh ngạc.
Quan hệ của hai người này dường như không giống cô hằng tưởng tượng. Hơn nữa, nghe cách mà Tần Hạo nói về Lâm Vũ Hân, dường như hai người họ cũng không cãi nhau, hơn nữa còn đang rất hòa hợp.
Thẩm Giai Oánh bỗng chốc mất hết dũng khí để bước lên phía trước nên cô đứng lặng yên ở đó.
Tần Hạo khẽ chau mày. Anh vừa quay đầu lại thì ánh mắt anh và Thẩm Giai Oánh chạm nhau. Tần Hạo kinh ngạc há hốc miệng, vội vã gọi: "Giai Oánh!"
Thẩm Giai Oánh lập tức quay lưng chạy thẳng.
Tần Hạo sao có thể để cô ấy đi như vậy!
Lúc đầu, Thẩm Giai Oánh chỉ để lại một bức thư rồi rời khỏi Trung Hải. Cô cũng không nói mình sẽ đi đâu, Tần Hạo lúc đó vừa lo lắng vừa đau lòng. Anh cứ nghĩ cô đi rồi sẽ không quay về nữa. Nhưng ai ngờ hôm nay anh lại gặp cô ở nơi này.
Tần Hạo lập tức đứng dậy đuổi theo. Với tốc độ của anh, đương nhiên Thẩm Giai Oánh không thể nào chạy thoát.
Ba người Trương Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Thẩm Giai Oánh đứng dậy, sau đó đi về phía đôi nam nữ kia rồi lại dừng lại, sau cùng lại quay lưng chạy mất. Tiếp theo, người đàn ông kia đứng dậy đuổi theo cô, hai người giằng co một lúc rồi ôm chầm lấy nhau.
Má nó đây là kịch bản gì vậy? Đạo diễn ơi? Cut thôi!
Thẩm Giai Oánh bật khóc, không biết cô đang buồn hay đang vui. Tóm lại, nhìn thấy Tần Hạo là cô muốn khóc, nhất là khi anh mạnh mẽ kéo cô ôm chặt vào lòng.
Cảm giác thân thuộc này thực sự khiến người ta bị mê hoặc.
"Tại sao dù em có chạy đến nơi nào cũng không thoát khỏi tay anh vậy!", Thẩm Giai Oánh nức nở.
Tần Hạo ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói: "Vì số trời đã định em phải là người phụ nữ của anh! Cả đời này em sẽ không thoát được, dù có trốn đi đâu cũng vô ích. Ông trời đang giúp anh, em không làm trái được đâu! Ý trời không thể chống được, em hãy ngoan ngoãn mà nghe theo đi! Đừng chạy trốn nữa!"
"Em không chạy trốn, em chỉ...", Thẩm Giai Oánh không nói tiếp được nữa. Bởi vì lúc này rất nhiều người đang nhìn hai bọn họ, trong đó có ba người đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh và người phụ nữ vừa ngồi cạnh Tần Hạo.
Diệp Thanh Trúc nói với giọng vô cùng quái gở: "Ai da, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, vừa mới nhắc tới cô..."
Nói được một nửa thì nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Tần Hạo, Diệp Thanh Trúc đành ngậm miệng không nói nữa. Diệp Thanh Trúc làm dấu tay hỏi dò ý Tần Hạo, Tần Hạo thấy vậy liền lắc đầu. Diệp Thanh Trúc thấy vậy liền thở phào.
Cô suýt chút nữa nghĩ rằng đây là Lâm Vũ Hân. Nghe nói không phải, cô thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu. Trong lòng phải giấu quá nhiều bí mật thì đương nhiên không thể nào dễ chịu.
Rõ ràng thừa biết 'cô vợ' mà Tần Hạo vừa nhắc đến là Lâm Vũ Hân nhưng vẫn phải vờ như không biết. Diệp Thanh Trúc còn nghĩ nếu mình có 'bi', thì chuyện này cũng làm cô 'đau bi' muốn chết.
"Cậu chủ ăn ở vậy không được đâu, lăng nhăng quá. Lại còn dám ở Yến Kinh tằng tịu với cô gái khác, thật quá đáng! Có điều, cậu chủ như vậy em lại thích. Này, hai người bỏ rơi em như vậy không được đâu. Hai người ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật này thì còn ra thể thống gì nữa, đúng là không cần mặt mũi nữa mà. Trước tình cảnh này của hai người, em đây một thân một mình thật là lạnh lẽo cô đơn biết bao!"
Còn ba người đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh ngồi xem thì không vui ra mặt.
"Anh là ai?", Triệu Dương tưởng Thẩm Giai Oánh bị người khác bắt nạt nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà đứng lên ngay.
Thấy có nhiều người ở đó, lại còn có cả đồng nghiệp của mình nên Thẩm Giai Oánh cũng rất ngượng ngùng khi bị Tần Hạo ôm chặt như vậy. Cô lấy tay vùng vẫy, cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể được.
Tần Hạo cau mày hỏi lại: "Anh là ai?"
Thẩm Giai Oánh vội vàng nói: "Họ là đồng nghiệp của em. Sau khi đến Yến Kinh em đã tìm được một công việc, những người này đều là bạn em!"
"Ồ, ra là vậy!", Tần Hạo khẽ mỉm cười nhìn Triệu Dương. Rõ ràng anh cảm nhận được sự thù địch trong mắt đối phương. Dù anh không giải thích được lí do tại sao nhưng tóm lại anh không có thiện cảm với người này.
Tần Hạo cúi đầu xuống dịu dàng nói: "Anh có rất nhiều điều muốn nói với em, chúng ta đi khỏi đây được không?"
"Cái đó, được thôi, để em báo với họ một tiếng!"
Thẩm Giai Oánh gật đầu, đi về phía ba người đồng nghiệp của mình. Trên gương mặt cô vẫn còn lại dấu vết của trận khóc lúc nãy. Lúc này đứng trước mặt ba người đồng nghiệp, cô có chút ngượng ngùng, nói: "Xin lỗi nhé, tôi có chút việc bận nên sẽ đi trước. Mọi người cứ tám tiếp đi nhé, rất xin lỗi mọi người!"
Đi được hai bước, đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện nên lại quay đầu lại, nói với Triệu Dương: "Tôi biết anh có ý với tôi. Nhưng thực sự rất xin lỗi, tôi đã từng nói rằng mình có bạn trai rồi, chính là anh ấy!"
Nói rồi, Thẩm Giai Oánh nhìn về phía Tần Hạo, cười ngượng ngùng. Sau đó, lúc cô quay lại nhìn Triệu Dương, nét mặt cô đầy vẻ hối lỗi nói: "Tôi xin lỗi, tôi đi trước đây!"
Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh đang chuẩn bị đi khỏi thì Tần Hạo chợt nhớ ra còn một nhân vật nữa, anh liền quay đầu lại nói: "Tiểu Thanh, em cứ ăn từ từ. Ăn không hết nhớ gói đem về, đừng lãng phí!"
"Lãng phí cái đầu anh, mau biến đi!", Diệp Thanh Trúc tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhìn có vẻ như đang lên cơn ghen tuông nhưng thật ra trong lòng không giận chút nào.
Tần Hạo vốn chỉ định chào Diệp Thanh Trúc một tiếng rồi đi. Nhưng thật không ngờ đó lại trở thành lời nhắc cho Triệu Dương.
Vừa nãy anh ta còn thấy Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc ngồi đó ve vãn nhau, làm những việc 'mèo mả gà đồng'. Vậy mà tại sao Thẩm Giai Oánh không hỏi lấy một câu.
Triệu Dương không nhịn được mà giận dữ gầm lên: "Hai người đứng lại!"
"Thẩm Giai Oánh, tôi biết cô không thích tôi, tôi cũng chẳng còn gì để nói về chuyện đó. Thế nhưng, cô có thể trân trọng bản thân mình một chút không? Người đàn ông này và người phụ nữ kia ve vãn nhau ngay trước mắt cô. Dễ dàng thấy anh ta chẳng phải người tốt, tôi nghĩ cô nên lau mắt mình cho sạch, nhìn cho rõ người ở bên cạnh mình. Ai thực lòng với cô, ai đang chơi đùa cô. Điều đó chẳng phải rất quan trọng với cô sao?"
Thẩm Giai Oánh không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tần Hạo. Ánh mắt đó có ý tứ rất rõ ràng: việc lúc nãy em nhìn thấy rồi, anh mau giải thích đi!
Tần Hạo quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thanh Trúc - người phụ nữ háo sắc đến nỗi chẳng còn miếng duyên nào kia.
"Nhìn em làm gì? Ăn thôi mà cũng làm phiền hai người sao?", Diệp Thanh Trúc tỏ ra vô tội nhìn đám đông xung quanh, bày ra vẻ mặt 'tôi không biết gì hết'.
- -------------------