Trên đường đi, Oanh Oanh hưởng thụ sự đãi ngộ trước giờ chưa từng có. Muốn uống gì là có người bưng tới tận nơi. Có vài cha nội cứ như chưa được gặp gái đẹp bao giờ, đi leo núi mà cũng không quên cưa gái, thật khiến người khác cạn lời.
Tần Hạo thấy Oanh Oanh bật đèn xanh thì thốn vô cùng. Đám đàn ông đó bị cô ấy dắt mũi vòng vòng, tên nào tên nấy đều cảm thấy mình mới là người được người đẹp yêu thích nhất. Nếu để bọn họ biết ngày nào anh cũng sống trong sự quyến rũ của cô gái này thì có khi nào họ nghĩ họ chính là những tên ngốc không nhỉ?
Đương nhiên Tần Hạo sẽ không bao giờ tỏ ra đồng cảm với bọn họ!
Mục đích của chuyến đi lần này là dã ngoại ở một địa danh có tên núi Nguyệt Nha. Nghe nói ở đó phong cảnh khá đẹp, núi cũng cao, không dễ leo. Nhưng hôm nay họ đi với mục đích rèn luyện nên vô cùng hào hứng.
Sau khi chiếc xe tới nơi thì thả người xuống.
Tần Hạo dẫn theo ba cô gái bắt đầu leo núi. Ban đầu vẫn bình thường. Thẩm Giai Oánh thì không cần nói. Cô thường tập Yoga nên thể chất khá tốt chứ không phải là mấy cô gái yểu điệu.
Yên Yên cũng tạm ổn, mặc dù hơi mệt nhưng không hề phàn nàn. Cô ấy chỉ cần nghỉ một lúc là lại tiếp tục leo lên.
Đáng sợ nhất là Oanh Oanh. Cô gái này khiến người khác thấy phiền chết đi được. Không chỉ đi giày cao gót, mà bước được hai bước đã lấy tay quạt rồi rên rỉ mệt mỏi, khiến tất cả đồng nghiệp công ty phải ngoái lại nhìn.
Ngay lập tức có người đưa nước cho cô ấy uống, thậm chí có người có nói đùa là sẽ cõng cô. Oanh Oanh cười đắc ý rồi tỏ ra quyết tâm lắm.
Thế nhưng mới đi được thêm vài bước là cô ấy lại gào lên: “Anh Tần, anh đợi tôi với, làm gì mà đi nhanh thế!”
Tần Hạo đành giả vờ điếc, nhưng Thẩm Giai Oánh thì mềm lòng nên vô thức đi chậm lại. Tần Hạo vì muốn đi cùng cô nên đương nhiên cũng không thể đi nhanh hơn.
Đồng nghiệp vốn không nói chuyện với họ thì sau một khoảng thời gian đã bắt đầu trò chuyện náo nhiệt trở lại.
Lạc Lạc là người duy nhất mà Tần Hạo nhớ tên. Lúc đầu cô ta chạy tới chào hỏi một tiếng rồi sau đó tham gia với đồng nghiệp của mình. Về sau thấy Oanh Oanh được mọi người yêu mến thì cô ta bỗng trở nên trầm mặc một cách khó hiểu.
Lúc này, cô ta điềm đạm đi tới, theo bên cạnh là một người đàn ông lực lưỡng. Tên là Kim Thuận Cường. Đó là bạn trai mới của Lạc Lạc. Và cũng là một nhân viên cấp thấp cùng công ty của Thẩm Giai Oánh.
Với dung mạo của Lạc Lạc thì có lẽ cũng chỉ tìm được bạn trai cỡ như vậy.
Nhưng Lạc Lạc không ngờ Kim Thuận Cường không hề thích cô ta. Cả công ty đều biết tới Thẩm Giai Oánh, và cũng biết rằng cô vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng mỗi khi nhắc tới Lạc Lạc thì mọi người đều nói ‘là con khủng long bên cạnh Thẩm Giai Oánh sao!’
Đúng vậy. Mối quan hệ giữa Lạc Lạc và Thẩm Giai Oánh khá tốt, nên thường ở cạnh nhau. Tan làm cùng ăn cơm, trước đây còn cùng đi shopping. Có một thần bảo vệ như Lạc Lạc thì có thể dọa sợ không ít người theo đuổi Thẩm Giai Oánh.
Dù vậy thì người theo đuổi Thẩm Giai Oánh vẫn đông như quân Nguyên. Bởi vì ai cũng biết, một người như Thẩm Giai Oánh không chỉ thích hợp làm vợ mà nếu cưa đổ được cô còn có thể tiết kiệm được rất nhiều năm phấn đầu. Thế nhưng, những năm qua chẳng có lấy một ai thành công cả.
Rất nhiều người đã từ bỏ. Đàn ông mà, không thể nào ôm cây đợi thỏ được. Thế nhưng, Kim Thuận Cường thì không hề. Anh ta đã chọn một cách làm hết sức thông mình. Đó là chiến lược đi đường vòng. Ra tay với Lạc Lạc – người luôn ở cạnh Thẩm Giai Oánh.
Với IQ của anh ta, cộng với ngoại hình chẳng ra sao của Lạc Lạc thì chỉ cần anh ta nói ngon ngọt là có thể hạ gục được cô ta ngay. Và từ đó moi thông tin của Thẩm Giai Oánh từ Lạc Lạc.
Nước cờ này không tệ. Nhưng đáng tiếc khi anh ta sắp có cơ hội tiếp cận Thẩm Giai Oánh thì đột nhiên lại lòi ra một cái tên Tần Hạo, đánh nhanh thắng gọn giành Thẩm Giai Oánh về tay.
Kim Thuận Cường tức lắm, điên máu lắm. Thế nhưng lại không thể bộc phát ra được. Bởi vì dù sao anh ta cũng đang là bạn trai của Lạc Lạc. Anh ta không muốn bị Lạc Lạc phát hiện ra mục đích thật sự của mình để dọa sống dọa chết. Bởi vì Lạc Lạc từng nói ‘nếu anh không cần em nữa thì em sẽ chết cho anh xem!’
Kim Thuận Cường cảm thấy mình đã leo lên lưng cọp thì khó mà thoát được.
Lần này cùng đi chơi, vừa thấy Tần Hạo là anh ta đã phát ra địch ý cực mạnh. Lại còn thấy một người đẹp như Oanh Oanh ở bên cạnh Tần Hạo thì anh ta càng bất an hơn. Và cả cô em Yên Yên sinh đôi nữa, anh ta thật chỉ muốn chửi cả ông trời.
Sao mà gái đẹp toàn theo anh ta vậy chứ?
Kim Thuận Cường không phục, quyết định đi vạch lá tìm sâu. Sau khi nghe ngóng được về Tần Hạo thì bỗng anh ta thấy tự tin lên hẳn.
Lạc Lạc nói cho anh ta biết, Tần Hạo chẳng qua là một tên mặt búng ra sữa vô vụng, chỉ biết mỗi nịnh phụ nữ vui vẻ mà thôi.
Nói về thuật nịnh phụ nữ thì Kim Thuận Cương không tin mình kém hơn Tần Hạo. Hơn nữa, bộ dạng yếu ớt xanh rờn của Tần Hạo làm sao đọ da thịt cơ bắp được với mình. Anh ta mà ra tay thì một phút là gạo xay ra cám ngay.
Thế là, anh ta xung trận.
“Xin chào anh Tần. Tôi là bạn trai của Lạc Lạc. Tên là Kim Thuận Cường, lần đầu gặp mặt mong được chỉ bảo thêm!”
Tần Hạo quay lại cười: “Mong được chiếu cố. Gọi tôi Tần Hạo là được rồi!”
“Anh Tần đang làm việc ở đâu vậy?”, Kim Thuận Cường giờ vờ vu vơ hỏi một câu. Đồng thời nhìn cảnh vật xung quanh trông rất tự nhiên.
Rõ ràng Tần Hạo cũng cảm nhận được địch ý của anh ta. Anh cảm thấy kỳ lạ, làm ở đâu thì có liên quan đếch gì đến cha nội này không? Anh cũng có định tranh giành địa vị gì với cha nội này đâu nên nói thẳng: “Đi chơi mà, không bàn công việc!”
Sắc mặt Kim Thuận Cường trở nên lạnh lùng, giọng điệu giễu cợt: “Không muốn nói hay là ngại nói? Sao tôi nghe Lạc Lạc nói anh thất nghiệp nhỉ? Mặc dù tôi cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì ở trong công ty nhưng ít ra cũng là tổ trưởng nên có giới thiệu thêm người làm thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Tần Hạo ngây người rồi nhìn Lạc Lạc cười nói: “Ấy, tôi cảm giác hai người xứng đôi vừa lứa lắm đấy!”
Kim Thuận Cường và Lạc Lạc sững sờ, không biết là anh đang đánh lạc hướng hay là có ý gì khác.
Chỉ có Thẩm Giai Oánh là hiểu ý. Lần trước Lạc Lạc nói sẽ chủ động giúp anh tìm việc. Lần này lại tới Kim Thuận Cường, hơn nữa còn làm màu hơn. Dăm ba câu nói là có thể tìm được công việc, khiến người khác phải cảm ơn khôn nguôi nữa.
Kim Thuận Cường chau mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Câu nói đó khiến Lạc Lạc thấy hết sức thoải mái nhưng Kim Thuận Cường thì không. Cái cơ thể béo múp năm khúc của Lạc Lạc mà lại xứng với anh ta sao? Vậy chẳng phải đang chửi anh ta cũng thuộc loại không ra gì à?
Tần Hạo thản nhiên nói: “Có gì đâu, chỉ là thấy hai người ở bên nhau hợp lắm. Chúc phúc hai người nhé! Còn về công việc ấy mà, kỳ nghỉ đi chơi nên không bàn. Tôi nhận lòng tốt của anh nhé nhưng tạm thời không muốn tìm việc”.
- -------------------