Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Ngạo Tuyết cả giận nói: "Có liên quan gì đến anh không, bớt lo chuyện người khác. Đi thôi!"

Tần Hạo bất đắc dĩ nhìn hai người cảnh sát này. Mệt ghê!

Nghe thấy Lăng Ngạo Tuyết nói như vậy, Hướng Dương càng không tin, hai người này nhất định có vấn đề. Chỉ là dường như còn chưa đi đến mức anh ta nghĩ, nghe như thiếp có tình mà chàng vô ý vậy. Điều này khiến Hướng Dương cảm thấy rất giật mình.

Đội trưởng của bọn họ có khuôn mặt, có dáng người, sao lại coi trọng cái tên này chứ?

Hướng Dương lại quan sát Tần Hạo lần nữa.

Ăn mặc rất quê mùa, quần áo trên người là hàng vỉa hè mấy trăm tệ, chẳng hề có khí chất của tinh anh, ngang bằng với đám lưu manh du côn anh ta thường tiếp xúc.

Mặt mũi cũng được. Ặc, chiều cao khoảng một mét tám, mặt thon gọn rất sáng sủa, nụ cười khá cuốn hút, là kiểu người dễ khiến mấy nữ sinh ngây thơ mê mẩn.


Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh cũng hơi đẹp trai. Có điều nhìn sao cũng không phải là người thành công. Nhất là dáng vẻ lười nhác chán chường kia, quả thật không thể khiến người ta xem trọng được.

"Mắt mũi sao không biết. Sao đội trưởng lại coi trọng người như hắn được?", Hướng Dương lẩm bẩm một câu. Có điều giọng của anh ta rất nhỏ, hình như Lăng Ngạo Tuyết không nghe được, thế nhưng Tần Hạo lại nghe thấy. Anh sửng sốt nhìn Lăng Ngạo Tuyết, thấy được khuôn mặt ửng đỏ của cô. Tim anh chợt hẫng một nhịp. Không phải chứ, Lăng Ngạo Tuyết, cô thích tôi thật à?

Nghĩ như thế, Hướng Dương không khách sáo nói: "Này, tên kia, khoan hẵng đi. Ở lại đây một lát rồi về ghi chép khẩu cung, xin cậu phối hợp một chút!"

Nói rồi, anh ta lấy bộ đàm ra dặn dò cấp dưới đến bắt người, sau đó lại gọi điện thoại về cục. Hôm nay có quá nhiều thành viên bang phái trong tòa nhà này, phải gọi xe đến áp về mới được.

Tần Hạo không thèm để ý đến cái tên Hướng Dương kia mà bỏ đi luôn. Hướng Dương đang định nói gì, bỗng nhiên nghĩ đến Tần Hạo vừa làm những chuyện như vậy nên sợ đến mức không dám nói nữa.

Tần Hạo về đến nhà, nhìn căn nhà trống rỗng thì tâm trạng trở nên rất tệ.

Công ty đã qua khỏi thời kỳ rối ren, ổn định trở lại.

Trên thực tế, tầng lớp lãnh đạo có biến động gì thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến nhân viên bình thường trong tập đoàn Triều Dương. Chẳng qua những cô gái kia lại có thêm ảo tưởng về Tổng giám đốc bá đạo.

Ví dụ như hôm nay, Tần Hạo đi làm, lúc đến cửa thang máy thì phát hiện một nhân viên nữ rất kỳ lạ.

Dường như nhân viên nữ này muốn xảy ra chuyện gì đó với ông chủ như Tần Hạo.

Vì thế người đẹp này còn thiết kế kịch bản riêng cho lần này. Chẳng hạn như người đàn ông trẻ tuổi, có tiền có tài bình thường đều thích con gái đơn giản, đáng yêu, không có mưu kế. Cho nên cô ta cố tình trang điểm cho mình ngây ngốc một chút, vừa uống sữa đậu nành vừa ăn sáng trong thang máy, rất có khí chất của kẻ thất bại.

Hơn nữa cô ta còn không chủ động chào hỏi với ông chủ như người bình thường, giả vờ không quen biết anh, sau đó lại chơi chiêu đụng chạm làm rung động. Ví dụ như ngã vào người gì đó...

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Tần Hạo vẫn chẳng liếc mắt nhìn cô ta. Cũng là do số của cô gái này không tốt lắm, bây giờ tâm trạng của Tần Hạo rất tệ nên chẳng buồn ngắm người đẹp. Có lẽ cho dù có thấy thì cũng chẳng có suy nghĩ kia.

Bên cạnh anh không hề thiếu người đẹp.

Anh đi thẳng đến văn phòng, chính là văn phòng trước kia của Lâm Vũ Hân. Sau khi tiến vào, Tần Hạo dặn thư ký nếu không có chuyện quan trọng thì đừng để người khác đến làm phiền mình.

Sau đó anh ngồi trên ghế, bắt đầu buồn chán chơi game.

Không có Lâm Vũ Hân, công ty vẫn hoạt động như bình thường. Tần Hạo không làm gì thì cũng có người xử lý tốt mọi chuyện. Chỉ có một số chuyện vô cùng quan trọng mới cần anh ra mặt.

Nhưng trong một công ty lớn, có một số chuyện rất rườm rà mà cấp dưới cho là chuyện lớn, phải giao cho cấp trên xử lý. Có điều cấp trên lại cảm thấy có chút chuyện vậy mà mấy người cũng không làm xong thì có thể làm được cái gì?

Vừa đến buổi chiều, thư ký có vẻ ngoài miễn cưỡng tính là bình thường ôm một chồng văn kiện đến, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tần Hạo, nói: "Tổng giám đốc Tần, đây đều là văn kiện cần có chữ ký của anh".

"Ừm!", Tần Hạo đáp một tiếng, sau đó tiếp tục chơi game.

Thư ký nhíu mày. Trước kia khi Lâm Vũ Hân còn ở đây thì đâu có giống như vậy. Cô chẳng bao giờ chơi game trong lúc làm việc, hơn nữa còn rất nghiêm túc với công việc, cũng rất lễ độ với mình, đâu có làm lơ giống như bây giờ.

"Tổng giám đốc Tần, tôi nghĩ mình phải nhắc nhở anh. Trong xấp văn kiện này có một cái đang cần gấp, cần anh xử lý ngay! Nếu trì hoãn sẽ có tổn thất rất lớn!"

Tần Hạo không ngẩng đầu lên nói: "Biết rồi! Cô đi ra ngoài đi..."

"Tổng giám đốc Tần, anh..."

Thư ký thật sự rất có trách nhiệm, không yên tâm cất tiếng lần nữa.

Tần Hạo đập vào con chuột, khiến thư ký bị dọa: "Tôi cảm thấy cô làm chức vụ khác sẽ tốt hơn, đến bộ phận quan hệ công chúng đi! Ừm, chiều đến đó nhậm chức!"

Thư ký sửng sốt đứng đó.

Tần Hạo lấy một điếu thuốc ra, nhen lửa. Anh rít một hơi rồi ngẩng đầu lên. Thấy thư ký còn đứng đó, anh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"

Thư ký đứng đó, cả người tức giận đến run rẩy. Cô ta làm việc lâu như vậy, chưa từng thấy lãnh đạo nào khốn nạn đến thế. Cô ta tốt bụng nhắc nhở, muốn anh đừng chơi nhiều quá, cố gắng làm việc nhưng sao lại đắc tội anh rồi? Chỉ một câu liền chuyển cô ta đến bộ phận quan hệ xã hội.

Bộ trưởng bộ phận quan hệ xã hội thì đã sao, có thể sánh bằng thư ký của ông chủ à?

Tần Hạo khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Không muốn đi? Sợ tiền lương quá ít đúng không. Không sao, đãi ngộ vẫn như cũ. Tôi chỉ cảm thấy cô không thích hợp với công việc này thôi!"

Tần Hạo đàng hoàng nói, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi máy tính.

Thư ký bỗng nhiên tỉnh ngộ. Rõ ràng anh đang nói mặt mũi cô ta xấu, không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

Đối với chuyện này, thư ký không còn lời nào để nói cả, chỉ có thể trách mẹ của mình không sinh mình đẹp một chút. Cô ta tức giận giậm chân, sau đó xoay người rời đi. . Đọc truyện tại { TRÙMtr uуệЛ. V N }

Tần Hạo chẳng phản ứng. Sau khi chơi một ván, anh ngả người về sau nhìn đống văn kiện trên bàn, đầu óc mệt mỏi.

Giải quyết thế này cũng không được, phải tìm người giúp đỡ thôi. Nếu không thì anh làm gì còn thời gian nữa, ngày nào cũng phải tiếp xúc với đống văn kiện này.

"Xem ra cần phải tìm người quản lý cái công ty rách nát này giúp mình. Tìm ai đây?"

Tần Hạo lầm bầm lầu bầu, cố gắng nghĩ đến những người có tài lại trung thành với mình. Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy không có ai phù hợp.

Xem ra chỉ có nhờ Thẩm Giai Oánh. Chỉ có cô từng làm quản lý cấp cao trong công ty, quen thuộc với mấy việc thế này, những người khác thì anh không yên tâm lắm.


"Nhưng mà Lâm Vũ Hân vừa đi, mình lại đến Yến Kinh kéo Thẩm Giai Oánh về. Như vậy thì không hay lắm đâu?", Tần Hạo đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, lập tức cảm thấy đau đầu.


Qua một thời gian nữa rồi tính vậy, bây giờ anh chỉ có thể tự chống đỡ tiếp thôi!


Tần Hạo mở đống văn kiện kia ra, lật từng tờ. Vừa nhìn được nửa trang, anh đã mất tập trung. Bỏ chồng văn kiện đó xuống, Tần Hạo bước đến trước cửa sổ sát đất của văn phòng, nhìn thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, tâm trạng chẳng thể bình tĩnh được.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK