Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đâu chỉ là nhân tài, phải nói là thiên tài!

Cao thủ tu luyện nội công đương nhiên cũng có tầm nhìn khác người thường. Diệp Minh nhìn ra được chân khí trong cơ thể của người trẻ tuổi trước mặt rất dồi dào, vận chuyển như ý muốn, mà tuổi của anh nhất định chưa hơn hai mươi lăm tuổi. Đúng thật là thiên tài trăm năm khó gặp.

"Chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu hết. Bây giờ cậu đi thì tôi không truy cứu nữa!", Diệp Minh nói với vẻ mặt ung dung, rất có phong độ của cao nhân.

Tần Hạo đột nhiên nở nụ cười, giống như thở phào nhẹ nhõm: "Há, vậy thì cảm ơn".

Dứt lời, Tần Hạo xoay người định rời đi. Mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên hay nghi ngờ gì, anh lại đột nhiên quay đầu, cười nói: "Trông tôi giống như dễ bị dao động lắm à? Vết thương của anh đỡ nhiều chưa, còn đánh nhau được không? Nếu không thì hôm nay tôi lại tha cho anh một mạng?"

Với khả năng quan sát của mình, Tần Hạo đương nhiên có thể nhìn ra tuy Diệp Minh có thực lực phi phàm, nhưng bị thương nặng như vậy thì đâu dễ gì khỏi ngay được.

Hơn nữa cho dù Diệp Minh không bị thương thì Tần Hạo cũng chẳng sợ. Anh đã mạnh hơn lúc ở Yến Kinh, đâu thể xám xịt chạy mất chỉ vì một câu nói của đối phương.

Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất buồn cười với dáng vẻ vô lại này của anh. Lúc này nữ cảnh sát đầy khí khái lại có dáng dấp quyến rũ của cô gái nhỏ, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà.


Diệp Minh thay đổi sắc mặt, trong lòng càng khiếp sợ. Nắm đấm dưới tay áo siết chặt, hắn ta lạnh lùng nói: "Tự tìm cái chết!"

Bởi vì trên người có thương tích, vốn dĩ hắn ta không muốn đánh nhau với Tần Hạo. Trước đó trốn trong phòng không ra ngoài cũng là vì đang ngồi luyện công, nhưng nếu bây giờ không ra tay thì không được rồi!

Diệp Minh vừa ra tay thì rất khác với đám người Sói Xanh. Hắn ta đột nhiên nhào tới trước, tay phải đánh ra, trông có vẻ cực kỳ chậm chạp nhưng thật ra lại vô cùng mãnh liệt. Một chưởng này như có sức mạnh nghìn cân đánh lên đầu Tần Hạo.

Một luồng kình khí mạnh mẽ như sóng lớn ùn ùn kéo đến.

Tần Hạo vứt bỏ dáng vẻ lười nhác trước đó. Anh bỗng nhiên đẩy lùi người cảnh sát phiền toái kia, sau đó dùng hết tám phần mười công lực, lùi về sau để tránh đi khí thế mạnh mẽ từ chưởng này. Anh đạp mũi chân về sau, dùng sức giẫm xuống đất. Cả người anh lập tức tăng tốc phóng tới trước, nắm đấm tay phải đập vào bàn tay phải của Diệp Minh. Kình khí mạnh mẽ lấy chưởng quyền của hai người làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, cả tòa nhà như chấn động.

Diệp Minh lùi về sau mấy bước, suýt thì không đứng vững được.

"Không tồi, nhưng chỉ có chút sức thế à?", Tần Hạo chỉ hơi nghiêng ngả, sau đó lại giơ nắm tay lên, tư thế như phải bắt sống đối phương.

Áo choàng của Diệp Minh bay bay, trông thoát tục và tiêu sái, rất có phong độ của cao nhân. Chỉ là khóe miệng của hắn ta lại lặng lẽ chảy ra một tia máu, hiển nhiên đã bị thương.

Trận đầu thất bại, vết thương cũ còn chưa khôi phục đã thêm vết thương mới. Diệp Minh kinh hãi trong lòng, không ngờ thực lực của cái tên này lại tiến bộ! Hắn ta đã sinh lòng lùi bước, không đáng liều mạng vì một tên không quá quan trọng như Triệu Càn. Chữa khỏi thương thế rồi lại giết anh cũng chẳng muộn.

Thấy Tần Hạo lại tấn công, Diệp Minh vội vàng lăn ngay tại chỗ, tránh khỏi anh rồi đứng dậy chạy đi.

Đương nhiên Tần Hạo sẽ không cho Diệp Minh rời đi. Chân khí trong cơ thể anh phun trào, tốc độ lập tức đạt đến cực hạn, tay phải biến thành trảo ập đến gáy hắn ta, sau đó đột nhiên vung tay.

Tần Hạo đang bộc phát mạnh mẽ thì khủng khiếp đến nhường nào chứ. Một trảo thần kỳ này nháy mắt phá vỡ chân khí hộ thể của Diệp Minh, ném hắn ta trở lại, lăn vài vòng rồi mới dừng được.

Tần Hạo nhảy đến nhanh như tia chớp. Anh nhấc chân phải lên, đạp mạnh vào lồng ngực Diệp Minh. Diệp Minh bị một cước này làm cho hộc máu. Tần Hạo thản nhiên nói: "Anh chạy được nữa không?"

Hướng Dương nhìn cảnh tượng này thì hoá đá. Đang đóng phim sao?

Cuộc chiến chỉ diễn ra trong mười giây rồi kết thúc. Vốn dĩ chỗ dựa lớn nhất của Triệu Càn là Diệp Minh nhưng hắn ta lại không đỡ nổi một đòn. Bây giờ ngoại trừ lo cho cái mạng nhỏ của mình, Triệu Càn còn sợ hãi hơn hết.

Cháu trai của ông ta là hạng người gì, ông ta hiểu rất rõ. Rốt cuộc nó đã làm gì để chọc phải nhân vật khủng khiếp như Tần Hạo?

Lúc này Tần Hạo lại chẳng hề để ý đến sự tồn tại của Triệu Càn, trong mắt anh chỉ có Diệp Minh ở dưới chân mình.

Cảnh sát kia vẫn nhớ chức trách của mình. Lúc này anh ta sẽ không khách sáo nữa: "Thả đội trưởng của chúng tôi ra!"

Hai tay Triệu Càn run rẩy, sắc mặt xám xịt, hình như đến súng ông ta cũng cầm không nổi nữa. Đợi đến lúc biết người phụ nữ trong tay mình là đội trưởng đội trọng án, ông ta càng sợ đến lạnh người.

Lúc này ông ta hoàn toàn không còn suy nghĩ báo thù cho con trai cháu trai nữa, chỉ muốn khóc một hồi rồi đánh cho cháu mình một trận. Thằng nhóc hư hỏng này, sát thần cũng dám chọc!

Chuyện đến nước này rồi, Triệu Càn còn đường nào để chọn nữa đây?

Hồi lâu sau, Triệu Càn cũng thả tay phải xuống, đồng thời buông tay trái đang bóp cổ Lăng Ngạo Tuyết, sau đó chán nản nói: "Cậu muốn giết muốn đánh gì thì cứ việc!"

Súng trong tay Triệu Càn rơi bịch xuống đất.

Lăng Ngạo Tuyết lập tức trở tay khống chế ông ta, nói: "Hướng Dương, còng tay lại!"

Hướng Dương nhanh chóng móc còng tay ra, còng tay Triệu Càn lại.

Lăng Ngạo Tuyết bình tĩnh nói: "Chúng tôi không có quyền giết ông, ông đi ăn cơm tù đi!"

Lúc này, Diệp Minh đột nhiên giật mình nhìn Tần Hạo, nói: "Cậu là đệ tử của Trần Linh Tố? Khó trách lại mạnh như vậy!"

Tần Hạo thản nhiên đáp: "Không sai, tôi tên là Tần Hạo! Có nghe bao giờ chưa?"

Diệp Minh cười khẩy bảo: "Chưa nghe bao giờ!"

Tần Hạo cảm thấy rất mất mặt. Ít nhiều gì thì anh cũng là người đã giết chết Trần Chính Quang trước mặt hắn ta. Anh cả giận nói: "Tôi thấy anh chết luôn thì tốt hơn!"

Diệp Minh hung dữ trừng Tần Hạo, sau đó trợn trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ kiếp. Lớn rồi mà còn nhát gan như vậy!", Tần Hạo không nhịn được chế nhạo.

Cuối cùng Lăng Ngạo Tuyết cũng an toàn. Cô nhìn Tần Hạo không màng tất cả, một mình chạy đến cứu mình thì rất kích động, nhào đến ôm lấy Tần Hạo khiến anh ngây ra.

Lúc này, Hướng Dương đang đẩy Triệu Càn đi tới. Thấy cảnh tượng này, anh ta giật mình nói: "Đội trưởng, cô không sao chứ?"

"Không, không sao. Tôi...", Lăng Ngạo Tuyết vội vã đẩy Tần Hạo ra, mặt mày đỏ bừng.

"Xong rồi, vậy tôi đi đây!", Thấy khung cảnh lúc này xấu hổ quá, Tần Hạo nghĩ mình nên đi thì tốt hơn. Nói xong câu đó, anh định xoay người đi ngay.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ của đội trưởng, Hướng Dương biết ngay là tình hình không ổn. Anh ta sốt ruột quá nên quát lên: "Cậu chờ đã!"

Tần Hạo cũng không quay đầu lại nói: "Được rồi được rồi, giả vờ giả vịt cái gì? Giúp anh phá vụ án bắt cóc này, cứu luôn đội trưởng của anh rồi. Nể mặt đội trưởng nên mấy người không cần cảm ơn tôi đâu, phần thưởng cho người dân tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng không cần trao cho tôi. Nếu có tiền mặt khen thưởng thì gửi ngay đi, đừng có nói này nói nọ".

"Nói lung tung gì đó, ai muốn phát thưởng cho cậu. Tôi hỏi cậu, cậu đã làm gì đội trưởng của bọn tôi rồi?"

Lăng Ngạo Tuyết kinh sợ, vừa thẹn vừa giận nói: "Này, Hướng Dương. Anh đang nói bừa cái gì vậy?"

Tần Hạo cũng khiếp sợ. Cái tên này có bị gì không vậy!


Vừa nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng, Hướng Dương lại càng không tin lời của cô, bèn quát Tần Hạo: "Cậu đừng có giả vờ với tôi. Nhìn dáng vẻ lưu manh vô lại của cậu thì nhất định đã có ý đồ với đội trưởng, muốn sàm sỡ cô ấy đúng không?"


Lăng Ngạo Tuyết nổi giận, nghiêm mặt nói: "Này, Hướng Dương, anh đang nói bậy cái gì vậy? Về viết đơn kiểm điểm cho tôi đi!"


"A, đội trưởng. Tôi chỉ sợ cô chịu uất ức thôi mà?", Hướng Dương lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK