“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì đám cặn bã bang Hổ Đen mấy người chuẩn bị biến mất đi!”
“Hừm!”
Tần Hạo buông lời đe dọa hòng do thám tình hình. Quả nhiên, Lăng Ngạo Tuyết đã rơi vào tay của bang Hổ Đen.
“Bang Hổ Đen à, khốn kiếp thật!”
Tần Hạo thầm mắng chửi. Lập tức ra khỏi nhà, anh bắt taxi, đọc địa điểm rồi giục tài xế chạy thật nhanh.
Vào lúc này, Lăng Ngạo Tuyết bị đeo băng che mắt và đẩy lên xe. Cô choáng váng mê man, không biết mình đang đi đến đâu. Không ngờ một cảnh sát như cô lại rơi vào tay bọn xã hội đen, quả là nực cười!
Lăng Ngạo Tuyết chợt nhớ đến Tần Hạo, không biết bây giờ anh có đang uống rượu ngắm người đẹp ở quán bar hay không…
Nghĩ đến anh, cô bỗng thấy trái tim đau như bị kim đâm vậy. Nhớ về quá khứ giữa mình và Tần Hạo, cô khẽ thở dài: có lẽ cả đời này, mối quan hệ giữa cả hai cũng chỉ đến thế mà thôi!
Hình như chiếc xe vừa tiến vào một hầm đỗ xe. Lăng Ngạo Tuyết có cảm giác mình được vác trên vai và bước vào thang máy. Đi được một lúc, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Sau đó, cô bị ném lên giường.
Cô rụt cổ lại, cảm giác sợ hãi lại ùa đến.
Không lẽ bọn chúng muốn…
Ánh sáng đột ngột xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Lăng Ngạo Tuyết. Cô mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng, đeo kính đen. Người này đang đứng trước cửa phòng để canh gác, trông như một con sư tử đá vậy.
Trong căn phòng bên cạnh, Triệu Càn và Sói Xanh đứng trước khung cửa sổ. Đằng sau họ là hai nam một nữ đang đứng với tư thế cung kính.
Thật ra, Sói Xanh là một con chó trung thành mà nhà họ Triệu từng nuôi dưỡng. Con chó trung thành này được nuôi ở Trung Hải, vốn được dùng để bố trí dưới trướng nhà họ Trịnh.
Đứng sau hai người họ là thuộc hạ của Sói Xanh. Một nam một nữ là Hắc Phong và Bạch Tuyết - đôi uyên ương ưu tú trong giới sát thủ, từng tham gia nhiều vụ án mạng. Thực lực của từng người không quá xuất sắc. Nhưng khi cả hai phối hợp thì ăn ý vô cùng, là phép tính một cộng một bằng ba. Người nam còn lại có biệt danh là Gấu Ngựa, cao to dũng mãnh, rất hung tợn. Năng lực của Gấu Ngựa còn mạnh hơn Hắc Phong và Bạch Tuyết.
Triệu Càn căn dặn: “Chuẩn bị sẵn sàng đi. Tên đó vừa xuất hiện thì phải bắt ngay. Nhớ rõ, là bắt sống!”
“Anh Triệu cứ yên tâm. Đây là đại bản doanh của bang Hổ Đen. Tên đó dám đến thì chắc chắn sẽ không thoát nổi!”
“Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí. Bất kỳ động tĩnh nào cũng sẽ nằm trong tầm kiểm soát!”
Xoay người lại, Triệu Càn khẽ cười, “Có anh Diệp ở đây, tôi rất yên tâm!”
Sắc mặt của bốn người đều thay đổi. Họ đang nghĩ đến người đàn ông kỳ lạ mà Triệu Càn đã tiếp đón như khách quý.
Anh Diệp – Diệp Minh mà Triệu Càn đề cập, vừa đến Trung Hải không lâu. Lai lịch không rõ, Sói Xanh chỉ biết người này được Triệu Càn đích thân nghênh đón. Ông ta còn sắp xếp cho Diệp Minh vào ở đại bản doanh của bang hội, không cho phép bất kỳ ai làm phiền người này. Ngay cả Sói Xanh cũng chỉ biết Triệu Càn rất tôn sùng Diệp Minh chứ không rõ người này lợi hại đến đâu.
Sói Xanh phất tay, ra hiệu cho ba thuộc hạ ra ngoài.
Ba người họ rời khỏi đó. Lúc đi ngang cửa phòng của Diệp Minh, Gấu Ngựa hiếu kỳ hỏi: “Người tên Diệp Minh kia thật sự ghê gớm vậy sao?”
“Anh có thể thử!”
Bạch Tuyết khẽ cười, vô cùng duyên dáng và quyến rũ: “Sao hả? Sợ à?”
Gấu Ngựa cười lạnh: “Sợ gì? Thử thì thử!”
Dứt lời, Gấu Ngựa đã tung cửa lao vào phòng.
Chưa đến ba phút, đã có tiếng động lớn phát ra. Cơ thể nặng hơn một trăm ký của Gấu Ngựa bị bắn ra như đạn pháo. Tông gãy cánh cửa, Gấu Ngựa ngã sõng soài trên sàn, rất lâu sau đó vẫn chưa thể gượng dậy.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi từ tốn bước ra. Sắc mặt tái nhợt như người bệnh, dường như hắn ta đã bị thương ở đâu đó. Nhưng sát khí vô hình từ hắn ta khiến cặp đôi sát thủ kia chẳng dám cử động.
Nghe được động tĩnh, Sói Xanh bèn chạy ra ngay. Nhìn thấy cảnh tượng này, Sói Xanh vội vã lên tiếng can gián. May mà Diệp Minh đã dừng bước, cũng xem như cứu được một mạng của Gấu Ngựa.
“Còn không cút mau!”
Sói Xanh nghiến chặt răng, đành kể đại khái cho Diệp Minh biết.
Diệp Minh lắng nghe với gương mặt không cảm xúc. Khẽ gật đầu, hắn ta đi đến căn phòng nằm trong cùng. Tà áo phất phơ, trông rất có phong thái của cao nhân cõi trên.
Sói Xanh thở phào nhẹ nhõm. Cảnh sát đến thì sao, có sự trợ giúp của Diệp Minh thì chẳng cần sợ nữa.
Lúc Tần Hạo đến nơi thì đã thấy cảnh sát bao vây tòa nhà. Anh vô cùng hoảng hốt.
Sao cảnh sát lại biết?
Chẳng lẽ do Lăng Ngạo Tuyết bí mật thông báo?
Nhưng làm thế này rất nguy hiểm! Rất có thể bọn chúng sẽ giết chết Lăng Ngạo Tuyết.
Phía cảnh sát không hề ý thức được điều này. Hướng Dương – đội phó tổ trọng án, đang cầm loa hô to.
“Những người bên trong nghe đây. Các người đã bị bao vây. Bỏ vũ khí xuống, giao con tin ra, các người sẽ được khoan hồng.”
Tần Hạo điên tiết, rất muốn lao đến vỗ vào đầu tên cảnh sát này. Xem phim nhiều quá rồi đấy!
Anh vừa định một mình xông vào tòa nhà thì bị hai viên cảnh sát giữ lại: “Anh mù rồi hay sao mà chạy vào đó? Không thấy cảnh sát đang làm việc à? Mau tránh ra!”
Từ trên tầng thượng, tay súng bắn tỉa báo cáo với Sói Xanh: “Đại ca, tên đó xuất hiện rồi. Có cần bắn chết tên đó không ạ?”
Sói Xanh mỉm cười sâu xa: “Không cần, phải bắt sống. Nhưng làm tên đó bị thương cũng được. Nhớ kỹ, bắn vào chân!”
“Đã rõ!”
Tần Hạo đang muốn giải thích với hai cảnh sát kia thì chợt cảm nhận được một luồng sát khí quen thuộc. Tựa như có tia chớp vụt qua, anh bất giác lùi lại rồi lăn sang một bên, trốn ở sau xe cảnh sát.
Pằng!
Đạn từ súng bắn tỉa tạo thành một vết lõm sâu trên mặt đất. Tiếng súng khiến cả hai viên cảnh sát đều ngây người.
“Mau tìm chỗ ẩn nấp. Bọn chúng có súng bắn tỉa!”
Hướng Dương hét lên, sau đó lăn sang một bên rồi trốn sau xe. Vừa khéo lăn đến ngay cạnh Tần Hạo, sau khi ngồi dậy, Hướng Dương bèn gầm lên: “Muốn chết à? Chạy đến đây làm gì?”
Tần Hạo lãnh đạm đáp: “Cứu người!”
- -------------------