"Tôi chỉ nói là anh đưa tôi về rồi bỏ quên điện thoại ở đây, cũng không nói điều gì khác!", Thẩm Giai Oánh mất tự nhiên nói.
Tần Hạo chỉ im lặng nhận lấy điện thoại.
Hôm qua Lâm Vũ Hân gọi điện thoại cho anh chắc là hết giận rồi, định bảo anh về nhà. Nhưng không ngờ rằng người nghe điện thoại lại là phụ nữ, còn nói điện thoại để quên ở chỗ cô ấy. Có khác gì đang nói anh đã ở nhà của đối phương chứ?
Thẩm Giai Oánh là phụ nữ độc thân, một người đàn ông như anh chạy đến nhà cô, muộn như vậy còn chưa về nhà thì khó trách người ta suy nghĩ nhiều.
Không trách người khác được, Lâm Vũ Hân tức giận là điều hiển nhiên.
Tần Hạo suy nghĩ rõ ràng thì thở dài một hơi, chỉ đành trách bản thân thôi vậy. Thẩm Giai Oánh không sai, anh cũng chẳng thể trách cô được.
"Xin lỗi, có phải đã làm cho cô ấy hiểu lầm điều gì rồi không?", tuy rằng không biết chuyện xảy ra giữa anh và Lâm Vũ Hân, nhưng Thẩm Giai Oánh nhìn vẻ mặt của anh thì cũng đoán được đại khái.
Tần Hạo khẽ lắc đầu, đáp: "Bỏ đi. Cô ấy thích hiểu lầm thì cứ để cô ấy hiểu lầm vậy!"
Anh cũng không có tâm trạng lên lầu uống trà nữa, xoay người lên xe rồi nói: "Tôi đi nhé!"
Nhìn chiếc xe chạy xa, vẻ mặt Thẩm Giai Oánh rất phức tạp. Cô xin nghỉ về đây không biết là vì điều gì nữa. Hôm qua cô không ngủ ngon, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này. Cô chỉ sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết vì chuyện này, nhưng không ngờ mình đã gây ra hiểu lầm rồi.
Thẩm Giai Oánh đứng đó một lát, mãi đến khi không còn nhìn thấy xe nữa. Cô do dự một chút, rồi xoay người về nhà.
Tự rót cho mình một bình trà, Thẩm Giai Oánh ngồi ở vị trí như hôm qua. Tâm trạng của cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Người đàn ông kia dường như vẫn đang ngồi ở phía đối diện.
Cô không biết mình đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trái tim đột nhiên đập mạnh. Ánh mắt hướng đến chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, cô ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi.
"Vũ Hân, chắc em hiểu lầm chuyện hôm qua rồi. Tần Hạo chỉ đến nhà chị ngồi một lát, sau đó để quên điện thoại ở chỗ chị thôi. Chị và anh ấy thật sự không có gì cả!"
Thẩm Giai Oánh nói xong câu đó, hồi lâu sau vẫn chưa đáp lời. Qua một lát, Lâm Vũ Hân mới ủ rũ nói: "Ừm, em biết rồi!"
"Vũ Hân...", Thẩm Giai Oánh gọi tên cô rồi đột nhiên lại im lặng, không biết nên nói gì nữa.
Lâm Vũ Hân cất tiếng: "Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa thì em làm việc đây, bye!"
Thẩm Giai Oánh đặt điện thoại xuống, biểu cảm phức tạp.
Không biết rốt cuộc Lâm Vũ Hân có ý gì. Giọng điệu thờ ơ ấy khiến Thẩm Giai Oánh không đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
"Hầy, có lẽ tình cảm chị em mấy năm nay đã không còn nữa rồi. Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ?"
Thẩm Giai Oánh lắc đầu cố gắng bỏ đi ý nghĩ mông lung kia trong lòng, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ. Tối hôm qua cô mất ngủ nên hôm nay tinh thần vẫn không tốt lắm.
Tần Hạo lái xe về công ty, tan tầm thì đưa Lâm Vũ Hân về nhà. Lúc này, hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh.
"Như vậy mới là một vệ sĩ hợp lệ nhỉ! Ha ha!", Tần Hạo thầm tự giễu.
Về đến nhà, anh vào phòng mình thu dọn đồ rồi cầm túi đi ra.
Lâm Vũ Nghi trông thấy bèn tò mò hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
"Tôi dọn ra ngoài!"
Tần Hạo nói với vẻ mặt bình tĩnh. Anh mặc kệ biểu cảm kinh ngạc trên mặt Lâm Vũ Nghi, đi thẳng ra cửa rồi gọi xe đưa đồ đến khách sạn.
Sau khi làm xong, anh lại về nhà Lâm Vũ Hân. Anh chỉ đi dạo một vòng, kiểm tra xong thì ra ngoài trông coi.
Hơn nửa đêm, anh ngồi một mình trên ban công căn nhà kiểu Tây, một tay cầm chai rượu nhìn lên bầu trời tối đen, vẻ mặt buồn bã khó tả.
Một cái bóng đen đột ngột nhảy xuống từ trên cao, nhẹ nhàng đáp bên cạnh anh.
"Anh, anh sao vậy?", Huyết Ảnh ôm lấy Tần Hạo từ phía sau, ghé vào tai anh rồi nhẹ giọng hỏi.
Tần Hạo uống một hớp rượu, giọng nói hơi khàn: "Không có gì. Anh chỉ đột nhiên cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn. Người như chúng ta chỉ hợp xuất hiện vào buổi tối, những ngày tháng vẻ vang đẹp đẽ kia không thuộc về chúng ta!"
"Là vì cô ấy sao?", Huyết Ảnh nhớ đến cuộc điện thoại anh hỏi mình. Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, Huyết Ảnh cũng đoán được nguyên nhân Tần Hạo đột nhiên khổ sở như thế.
Tần Hạo không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.
"Anh, chúng ta đi thôi! Cô ấy không cần anh, em cần anh!", Huyết Ảnh đi vòng ra trước mặt Tần Hạo, đưa tay vuốt nhẹ cặp lông mày nhíu lại của anh rồi đau buồn nói: "Chúng ta và bọn họ vốn không phải là người cùng thế giới. Em không muốn biết tại sao anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy. Em sẽ không hỏi, nhưng em chỉ muốn nói rằng cô ấy không xứng có được anh!"
Tần Hạo dựa đầu vào vai cô, chân mày cũng dần giãn ra. Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đã theo mình từ bé, anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Anh dịu dàng cất tiếng: "Chuyện đã hứa thì phải làm xong!"
Huyết Ảnh biết mình không thay đổi được quyết định của anh, chỉ có thể gật đầu. Cô bầu bạn bên cạnh anh ở trên ban công cho đến tận hừng đông.
Trời sáng, Tần Hạo xuống lầu, lái xe chờ trước cửa.
Lúc ra khỏi cửa nhìn thấy anh, Lâm Vũ Hân vẫn rất lãnh đạm, lên xe rồi cũng không nói lời nào.
Cô vẫn ngồi ở ghế sau.
Sau khi đến công ty, Tần Hạo viết đơn xin từ chức đội trưởng đội bảo vệ. Anh gửi vào hộp thư điện tử của Lâm Vũ Hân, sau đó tạm thời rời khỏi công ty.
Sau này chuyên tâm làm vệ sĩ vậy!
Khi mở hộp thư điện tử lên, Lâm Vũ Hân sửng sốt hồi lâu rồi bấm xóa.
Hôm ấy, thư ký cảm thấy Tổng giám đốc Lâm rất bất thường, cứ ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, vẫn cầm bút trong tay nhưng ánh mắt thì vô định. Cô ta vào trong báo cáo nhưng vẫn không nghe thấy Tổng giám đốc Lâm nói gì. Cuối cùng, cô ta phải gọi mấy tiếng mới khiến Lâm Vũ Hân hoàn hồn lại. Nhưng một lát sau, tình huống tương tự lại xuất hiện.
Khi đồng nghiệp tiết lộ tin tức của Tần Hạo, cả công ty lập tức không yên.
Ai cũng biết quan hệ giữa Lâm Vũ Hân và Tần Hạo. Tuy hai người chưa công khai, nhưng người ta nghĩ bằng mông cũng đoán ra được. Thế nhưng chẳng ai ngờ Tần Hạo không chỉ từ chức mà còn biến mất.
Có điều, đến giờ tan tầm luôn có một chiếc xe đỗ trước mặt Lâm Vũ Hân, đưa đón cô đi làm.
Thật ra Tần Hạo ở ngay trong tòa nhà lớn, chỉ có điều từ bảo vệ ngoài sáng thành vệ sĩ trong tối.
Có anh ở đây, trên đời này không có mấy người có thể làm tổn hại Lâm Vũ Hân.
Nhưng dù gì thì anh cũng đã đi làm ở đây được một khoảng thời gian, vẫn sẽ có người nhận ra. Tần Hạo cũng khá đau đầu vì chuyện này, đành phải thay đổi quần áo và vẻ ngoài.
Dù sao, chỉ cần bảo đảm được sự an toàn cho Lâm Vũ Hân thì những chuyện khác không đáng là gì.
Đến một ngày, Lâm Vũ Hân vẫn lên xe và được Tần Hạo an toàn đưa về nhà như bình thường. Nhưng trước khi xuống xe, Lâm Vũ Hân bỗng nói: "Sau này tôi sẽ tự lái xe!"
- -------------------